"..." Câu hỏi lộ liễu như vậy, Cao Thanh Thu không có mặt mũi trả lời.
Cô nhìn sang chỗ khác, không nhìn anh "Không biết."
" Em chắc chứ?" Hoa Ngọc Thành cười đen tối nói: "Phải rất lâu nữa anh mới trở về, không bằng bây giờ chúng ta bồi đắp trước đi?"
"..." Cao Thanh Thu trừng mắt nhìn anh, thật sự không biết phải nói gì.
Cô lười biếng đáp lại theo tiềm thức " Ngày mai nhớ gọi em dậy tiễn anh đấy! "
Có thể tôn trọng ý kiến của mình, Cao Thanh Thu đã rất vui rồi, hiện tại rất nhiều tiểu thuyết được chuyển thể thành phim, nhà sản xuất chỉ mượn danh truyện còn lõi phim thì qua loa lấy lệ, thay đổi nguyên tác, dân mạng cũng sào sáo cả lên.
Nếu như có thể phòng ngừa vấn đề này, Cao Thanh Thu đương nhiên là rất vui.
Bà Hoa cười nói: " Khi nào phim ra rạp còn nhớ nói với mẹ một tiếng, mẹ sẽ bảo bạn bè người quen và đồng nghiệp cũ của mẹ ra rạp ủng hộ phim của con. Thanh Thu nhà chúng ta giỏi quá đi mất! Đúng rồi, hai ngày trước có người nhờ mẹ xin hộ chữ ký của con, khi nào rảnh con ký tặng cho mẹ với nhé."
Mặc dù ngay từ đầu mẹ chồng cô không nói, nhưng sau đó vẫn không nhịn được mà khoe với bạn bè của mình về cô con dâu tài năng.
Cao Thanh Thu gật đầu, " Vâng ạ."
Trong nhà cũng có sẵn sách, lúc trước chồng cô nổi hứng mua khá nhiều về nhà, nói cái gì mà mua về sưu tầm, giữ làm kỉ niệm.
Đợi lát nữa đem ra cho ký tên cho mẹ chồng là được.
Cơm nước xong, Cao Thanh Thu liền đến phòng sách cầm sách xuống dưới, ở ngay trước mặt bà Hoa ký tặng tên.
Nhìn thấy mẹ chồng cô vui vẻ, trong lòng Cao Thanh Thu cũng vui lây.
Bà Hoa lấy điện thoại ra lì xì qua cho cô, " Lì xì cho con đấy "
"Mẹ ơi không cần phải khách sáo vậy đâu ạ."