Buổi chiều, lúc Hoa Ngọc Thành trở về, Cao Thanh Thu đang ngồi ở phòng ăn cắn hướng dương, bà Hoa từ trong phòng bếp đi ra, bê một đống đồ tẩm bổ.
Hoa Ngọc Thành nhìn những món là liệt bày trên bàn hỏi: " Ở đâu ra nhiều thế này?"
Cao Thanh Thu nói: "Mẹ mua cho anh đấy."
"..." Hoa Ngọc Thành cảm thấy có chút kỳ quái, sức khỏe của anh rất bình thường, mẹ mua đồ bổ cho anh làm cái gì?
Cao Thanh Thu nhìn thấy vậy chủ động giải thích: "Hôm nay em đi làm kiểm tra."
"Ừm." Hoa Ngọc Thành ngồi xuống bên cạnh.
Cao Thanh Thu tiếp tục nói: " Bác sĩ khám xong nói em không có vấn đề gì, rất khỏe mạnh. Cho nên bọn họ thấy chúng ta không có con là do anh."
"..." Hoa Ngọc Thành cảm giác đấy thần kinh trên trán run lên, cho nên, cái này con mịa nó có liên quan gì đến mình chứ?
Anh còn chưa kịp nói gì. Thì bà Hoa liền từ bên trong đi ra, nói: "Ngọc Thành về rồi hả?"
Hoa Ngọc Thành gật đầu, "Mẹ."
Bà Hoa nhìn từ trên xuống dưới tỏ ra vô cùng lo lắng.
Lúc trước tưởng Cao Thanh Thu mang thai, bà còn nghĩ Ngọc Thành nhà bà không sao nữa rồi.
Nhưng bây giờ mãi vẫn không có con, cho nên, là con trai mình hỏng thật rồi sao?
Ánh mắt của bà Hoa làm cho Hoa Ngọc Thành cảm giác rất châm tâm.
Bởi vì Thanh Thu còn nhỏ, cho nên bọn họ chưa muốn có con, mỗi lần quan hệ đều phải dùng biện pháp ngừa thai, làm sao nghĩ đến mẹ anh lại suy đoán nhiều vậy chứ.
Bà Hoa nói: "Những thứ này đều là mẹ mua cho con, con nhớ ngày nào cũng phải ăn đấy, đúng rồi, Thanh Thu, nhất định con phải nhớ giám sát bắt chồng con ăn cho bằng hết, đừng để cho nó trốn."
"..." Cao Thanh Thu ho khan một tiếng, " Vâng ạ."
Bà Hoa nói: " Hai đứa ngồi chờ một lúc, cơm tối mẹ nấu cũng sắp xong rồi."
Nói xong, bà lại trở lại phòng bếp.
Hoa Ngọc Thành dựa vào lưng Cao Thanh Thu, ôm lấy cô, "Nhìn thấy anh bị hiểu lầm em vui lắm à?"
"Không có!" Cao Thanh Thu chột dạ nói: " Em cũng rất đồng cảm mà!"
Cô cũng giúp anh giải thích với mẹ rồi, chỉ có điều nói thế nào mẹ chồng cũng không tin.
Cô lại không dám nói với mẹ chồng rằng bọn họ dùng biện pháp tránh thai.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, "hay chúng ta nói thật với mẹ đi! Cứ giấu như vậy cũng không phải cách hay "
Cũng không thể để cho chồng cô chịu oan ức một mình được!
Hoa Ngọc Thành cúi đầu, nhìn cô, cười xòa nói, "Không cần đâu, cứ để cho mẹ hiểu lầm cũng tốt."
" Anh không cảm thấy ấm ức à?" Là một người đàn ông, lại bị hiểu lầm như vậy, chẳng nhẽ anh không cảm thấy không vui sao?
?
Hoa Ngọc Thành nói: " Anh mà cảm thấy ấm ức thật thì em bồi thường cho anh như thế nào?"
"..." Không biết.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, nói tiếp "Đúng rồi, còn có một việc, anh muốn nói với em "
"Chuyện gì?" Cao Thanh Thu hỏi.
Hoa Ngọc Thành ngồi xuống, cầm tay cô, đặt vào lòng bàn tay mình, "Gần đây có một hạng mục lớn, có thể anh phải đi công tác một thời gian chắc không thể ở bên em được."
"..." Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, " Có lâu lắm không?"
Hoa Ngọc Thành dừng một chút, gật đầu, " Cũng khá lâu."
Cao Thanh Thu cúi đầu xuống, ủ rũ "Ồ."
Hoa Ngọc Thành biết cô không nỡ rời xa anh, bởi vì anh đi rồi, cô sẽ chỉ có một mình. Anh nói: " Anh cũng không nỡ rời xa em, nhưng bây giờ em còn phải đi học. Chờ khi nào được nghỉ em bay sang thăm anh cũng được mà, không phải sao?"
Người giống như bọn họ, vốn là mẫu người của công việc.
Vì để có thể ở bên cạnh Cao Thanh Thu, mỗi lần phải đi công tác anh đều phải bố trí người đi thay.
Nhưng có một số việc phải học cách làm quen, anh không thể vì muốn ở bên cô mà phái người đi làm việc thay mình cả đời được?
Tổng bộ của tập đoàn Hoa thị không đặt ở Giang Châu, ở đây chỉ là một chi nhánh nhỏ.
Lúc trước Hoa Ngọc Thành tiếp nhận Hoa thị, rất nhiều chuyện đều là ông Hoa và Hoa Chấu Du phụ trách, có lúc Cố Trường Bình cũng sẽ giúp đỡ xử lý.
Nhưng hiện tại anh đã bình phục rồi, có một số việc, không thể ỷ lại vào người khác mãi được.
Cho nên, cân nhắc đi cân nhắc lại, anh đưa ra quyết định đi công tác một thời gian.
Cao Thanh Thu cũng biết, chồng cô không phải mỗi ngày đều nhàn rỗi, một người càng có năng lực thì chuyện cần làm càng nhiều.
Mỗi ngày đều có thể đúng giờ trở về nhà với cô đã rất không dễ dàng gì rồi.
Cô cúi đầu nghe xong, ngẩng đầu lên nhìn về anh, " Em không sao đâu, lúc không có anh em sẽ tự chăm sóc cho bản thân mình."
Cô luôn luôn rất hiểu chuyện, Hoa Ngọc Thành đều biết.
Anh tán dương: "Bảo bối nhà chúng ta ngoan nhất."
" Em không phải là trẻ con." Cao Thanh Thu nắm tay anh: "Hơn nữa em cũng sắp nghỉ hè rồi, chờ em được nghỉ em sẽ đi tìm anh."
Hoa Ngọc Thành gật đầu, "Ừm."
Bà Hoa làm cơm tối xong, ba mẹ con cùng dùng cơm, Hoa Ngọc Thành nói với mẹ mình chuyện anh phải rời khỏi đây một thời gian bà Hoa hỏi: " Thế còn Thanh Thu thì sao? Con có mang theo vợ con đi cùng không?"
Bà Hoa tuy không tham gia vào công việc điều hành tập đoàn nhưng cũng nắm được tình hình, cảm thấy Ngọc Thành đi một chuyến cũng là chuyện tốt.
" Thanh Thu còn phải đi học, hơn nữa bên này vợ con còn có công việc của cô ấy, mẹ ở bên này giúp con chăm sóc cô ấy là được rồi."
Bà Hoa nói: " Con không phải lo."
Bà đã đã sớm coi Cao Thanh Thu là con gái ruột rồi, đâu cần con trai phải căn dặn.
Hoa Ngọc Thành gật đầu một cái, nhìn lấy Cao Thanh Thu, "Cuối tuần em nhớ thay anh về thăm bố mẹ nhiều một chút."
Anh chỉ sợ mình vừa đi, Cao Thanh Thu và người nhà anh sẽ lại xa cách.
Bố mẹ đẻ bên kia của cô không trông cậy nổi, để cô ở lại một mình cô đơn, anh thật sự không yên lòng.
Cao Thanh Thu gật đầu, " Em biết rồi "