Lúc này, người mà cô không muốn nhìn thấy nhất chính là Hoắc Chấn Đông, cô chỉ sợ bản thân mình không kiềm chế được mà lao ra đánh cho anh ta một trận.
Coo còn chưa nghĩ ra phải làm như thế nào đối mặt với cảnh tượng trước mặt thì Hoa Ngọc Thành lại ngược lại, nhìn thấy Cao Thanh Thu đang tức giận, anh quay sang nói với Hoắc Chấn Đông: "Tối hôm qua mắng cô ấy đôi câu, chắc vẫn còn giận thôi."
" Tự nhiên cậu mắng cô ấy làm cái gì?" Hoắc Chấn Đông cười nói với Hoa Ngọc Thành, " Cậu còn không mau xin lỗi làm lành với cô ấy đi?"
Bình thường Hoắc Chấn Đông không dám uống rượu quá chén, nhất là những khi trong lòng có tâm sự, nhưng tối hôm qua... Cùng Hoa Ngọc Thành nhắc tới quá nhiều chuyện lúc trước, không để ý, liền không có khắc chế chính mình.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu một cái, phát hiện Cao Thanh Thu đang nhìn mình.
Ánh mắt của Cao Thanh Thu mang theo vẻ nghi hoặc, nhưng cô vẫn im lặng không nói gì.
Cô phát hiện, anh không nhắc gì đến chuyện tối ngày hôm qua.
Nhìn dáng vẻ của anh, chắc là không so đo với Hoắc Chấn Đông?
Hay là, tối hôm qua anh uống nhiều quá nên căn bản không nhớ chuyện tối ngày hôm qua?
Cao Thanh Thu càng nghĩ càng không hiểu.
-
Ăn xong, bọn họ cùng đi đến Nhà họ Hoa, Hoắc Chấn Đông mua vài món quà đi thăm ba mẹ của Hoa Ngọc Thành.
Thái độ của anh ta rất nhiệt tình, cho nên ba mẹ của Hoa Ngọc Thành đều rất thích anh ta.
Hoắc Chấn Đông từng làm chuyện xấu, nhưng, ở trước mặt người khác lại giả vờ làm người tốt, làm cho tất cả mọi người đều vui vẻ.
Cao Thanh Thu nhớ lại lúc trước, thiếu chút nữa cô cũng cảm thấy Hoắc Chấn Đông là người tốt, nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ lại những chuyện anh ta đã gây ra cho chồng cô, trong nháy mắt tâm tình lại trở nên phức tạp.
Nhưng thái độ của Hoa Ngọc Thành lại vô cùng bình thường, không nhìn ra nửa điểm khác lạ, làm cho Cao Thanh Thu cảm thấy rất bất ngờ, như thể chuyện đêm qua chưa từng xảy ra vậy.
Cho nên, anh ấy thật sự đã uống say nên mới không nhớ chuyện tối ngày hôm qua?
Hoa Ngọc Thành ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn thấy trong ánh mắt lạnh nhạt của Cao Thanh Thu tràn đầy địch ý, anh giống như vuốt ve thú cưng, xoa nhẹ đầu cô, "Ngoan nào, nếu không thoải mái thì đi lên lầu nghỉ ngơi một lúc đi."
Nếu cô còn ngồi ở đây, nói không chừng có thể nhìn đến xuyên thủng Hoắc Chấn Đông mất.
Bà Hoa nghe Hoa Ngọc Thành nói vậy, lo lắng nhìn Cao Thanh Thu, " Con không thoải mái sao?"
"Tối hôm qua con ngủ không được ngon giấc thôi ạ." Cao Thanh Thu nhìn thấy Hoắc Chấn Đông cũng đang nhìn mình, cô liếc xéo anh ta một cái rồi quay ra chỗ khác.
Hoắc Chấn Đông: "..."
Anh ta luôn cảm thấy, hôm nay Cao Thanh Thu coi anh ta như kẻ thù không đội trời chung vậy.
Bà Hoa nói: "Vậy con đi nghỉ ngơi đi."
Cao Thanh Thu đứng lên, đi lên lầu, cô cũng sợ nếu mình ở lại nữa, sẽ nhào sang hành hung Hoắc Chấn Đông.
Hoắc Chấn Đông nhìn lấy bóng lưng của Cao Thanh Thu rời đi, nhíu mày một cái.