Cao Thanh Thu nhìn điện thoại, không dám ngẩng đầu, tâm tình rất là phức tạp.
Tay Hoa Ngọc Thành đột nhiên duỗi tới, xoa đầu của cô, âm thanh ôn nhu nói: "Yên tâm, anh đã xử lý hết mọi chuyện này rồi. Đi ăn cơm đi không đói!"
Không thấy liền coi như xong, đã nhìn thấy rồi mà anh lại không giận, đã thế còn đứng ra giải quyết cho cô mọi chuyện.
Thái độ của anh làm cho vẻ mặt Cao Thanh Thu đang căng thẳng, nhất thời giãn ra.
Cao Thanh Thu đi tới, ngồi lên đùi anh, dựa vào ngực anh, " Ông xã là tốt nhất."
Nhìn cô nhóc của mình giống như con mèo dính hơi người, Hoa Ngọc Thành hừ một tiếng, " Có tốt nữa thì thế nào? Không phải suốt ngày em cho anh ăn cao đã lừa sao?"
"Sau này không dám nữa mà." Cao Thanh Thu bảo đảm nói: "Lần sau em sẽ không lừa anh nữa."
Quan trọng là, cô phát hiện anh cũng không dễ bị lừa, cho nên tốt nhất sau này cũng chẳng lừa anh làm gì cho mệt.
Chuyện gì anh muốn biết thì đều có cách để biết.
Cao Thanh Thu còn hoài nghi rằng có phải Hoa Ngọc Thành cho người theo dõi hay không nữa.
" Em còn dám nói có lần sau à?"
"... Thật sự không dám nữa, hihi." Cô dụi dụi ở trong ngực anh, nhỏ giọng nói.
Hoa Ngọc Thành bất lực trước còn nhóc này, anh bảo anh là trâu già thích gặm cỏ non chứ, " Những chuyện như thế này em giấu anh làm cái gì? Sau đó lại phải đi giải quyết một mình, bao nhiêu ấm ức một mình em chịu hết, có đáng không? Anh biết em sợ anh tức giận, không để ý tới em, nhưng mà, anh ghét nhất không phải là em làm sai chuyện gì đó, mà là em gạt anh, hiểu không?"
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt của anh có chút nghiêm túc, nhưng lại khiến người ta rất an tâm, cô gật đầu cười tươi nói, "Biết rồi mà."
Cô ở trong ngực Hoa Ngọc Thành an tĩnh ngồi một lúc, lại ngẩng đầu nhìn anh, " Thế chuyện anh cầu hôn em thì phải làm sao bây giờ?"
Hoa Ngọc Thành nghiêm túc nói: "Nếu em đã bỏ lỡ rồi thì coi như xong đi!"
"..." Cao Thanh Thu khóc ròng trong lòng, tại sao phải chêu chọc cô như vậy chứ?
Cô không nói chuyện, ngón tay vân vê quần áo của anh, Hoa Ngọc Thành nhìn dáng vẻ ủy khuất của cô, cưng chiều nói: " Đồ Ngốc, Nói thế mà đã tin, đợi chuẩn bị xong anh sẽ cầu hôn lần nữa, lần này đừng cho chồng em leo cây nữa đấy."
Nghe anh nói như vậy, sắc mặt cô biến đổi một trăm tám mươi độ, đúng như câu nói, con gái sáng nắng chiều mưa.
Cô nhìn anh, đôi mắt long lãnh tràn đầy sự mong đợi "Đây là anh nói đấy, không được nhuốt lời."
Hoa Ngọc Thành không nói gì, coi như trong lòng của anh đã đáp ứng, với bản tính ngạo kiều của anh thì chắc chắn sẽ không nói cho Cao Thanh Thu nghe.
Anh cầm tay cô, hỏi: "Đói không?"
"Đói đói đói." Ngày hôm qua chỉ húp cháo, buổi sáng cũng không ăn thứ gì, Cao Thanh Thu còn tưởng buổi tối sẽ được ăn một bữa no nê, kết quả còn chưa được ăn cái gì đã vì chuyện hư hỏng của Đinh Cẩn mà đi tong bữa tối lãng mạn.
Hoa Ngọc Thành ôm cô từ phòng sách đi ra, hai người lại thân mật chẳng khác ngày thường.
Lý Sơn còn đang ở ngoài cửa thấp thỏm bất an, tưởng tượng cảnh tượng bên trong, chỉ sợ bọn họ bất hòa rồi đánh nhau, kết quả, lại nhìn thấy Hoa Ngọc Thành ôm Cao Thanh Thu đi ra.
Không biết Cao Thanh Thu đã cho sếp anh uống bùa mê thuốc lú gì mà lại có thể vuốt lông được Hoa Ngọc Thành nhanh đến như vậy?
Cánh tay tinh tế của Cao Thanh Thu ôm lấy Hoa Ngọc Thành, Hoa Ngọc Thành cao lớn như vậy, rất dễ dàng liền có thể ôm cô lên.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phòng ngủ.