Dương Nhạc Linh chỉ là một người phụ nữ, muốn chống cự lại một người đàn ông đang nổi lên dục vọng là điều vô cùng khó khăn.
Cô ta coi thường Thịnh Hy vì hắn không có điểm nào có thể sánh bằng Hoắc Chấn Đông cả.
Vậy mà hiện tại, cái người đàn ông mà cô ta luôn xem thường này lại đang cưỡng hôn cô ta!
Mẹ nó!
Phải biết, cô ta chưa từng hôn ai ở trong căn phòng này cả.
Hoa Ngọc Thành lạnh nhạt, ngay cả cầm tay còn chẳng thèm cầm chứ nói gì đến hôn điên cuồng như này.
Lần trước có lên giường với Hoắc Chấn Đông thật, nhưng anh ta lại cự tuyệt hôn Dương Nhạc Linh.
Vậy mà nụ hôn của mình lại bị tên đần này cướp đi, cô ta cảm giác dạ dày cuộn lên muốn phun hết những gì cô ta ăn ra ngoài, giống như cô ta vừa nhuốt phải một con ruồi vậy.
Tên chó chết này, dựa vào cái gì mà hôn cô ta?
Hắn dựa vào cái gì?
Cô ta đường đường là Dương Nhạc Linh, là con gái độc nhất của chủ tịch Dương Thị, từ nhỏ đến lớn, giấc mộng của cô ta chỉ có một, đó là phải lấy một người đàn ông xuất sắc nhất, nhưng lại không nghĩ rằng, cuối cùng, lại phải lấy Thịnh Hy.
Thịnh Hy sau khi thỏa mãn phần nào dục vọng của mình, mới chịu buông Dương Nhạc Linh ra.
Dương Nhạc Linh giận tím mặt đẩy hắn ra, trực tiếp xuống giường, tự nhốt mình vào trong phòng tắm, không chịu đi ra.
-
Sáng hôm sau, Dương Nhạc Linh đang dùng điểm tâm, Thịnh Hy thấy cô ta tức giận một không nói chuyện với mình, dỗ dành nói: "Linh, anh biết sai rồi, em đừng giận nữa? Lần sau anh sẽ không như vậy nữa."
Dương Nhạc Linh lạnh mặt không thèm nói gì, hiện tại cô ta chỉ muốn nhanh chóng ly hôn với Thịnh Hy.
Chỉ cần nghe Hắn nói chuyện với mình, Dương Nhạc Linh đã cảm giác buồn nôn.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện tối hôm qua hắn làm, cô ta đã cảm thấy vô cùng kinh tởm.
Hoắc Chấn Đông đẩy cửa đi vào, Dương Nhạc Linh ngẩng đầu lên nhìn lấy anh ta, trong lòng dâng lên một loại cảm giác tủi thân không nói thành lời.
Giờ cô ta phải sống một cuộc sống không bằng chết, còn Hoắc Chấn Đông thì sao?
Rõ ràng anh ta có thể giúp mình thoát khỏi cuộc hôn nhân địa ngục này nhưng lại không chịu giúp.
Hoắc Chấn Đông nhìn Dương Nhạc Linh một cái, không lên tiếng, trực tiếp đi tìm cô của anh ta để nói chuyện.
Sau khi nói chuyện xong với bà Bùi, Hoắc Chấn Đông đi ra ngoài, Dương Nhạc Linh nhìn thấy anh ta, cũng đi theo ra ngoài, " Hoắc Chấn Đông!"
Mặc dù bị tổn thương trước thái độ dửng dưng của Hoắc Chấn Đông, nhưng bây giờ, anh ta lại chính là hy vọng duy nhất mà cô ta có thể trông cậy vào.
Hoắc Chấn Đông dừng bước, lãnh đạm nhìn về phía Dương Nhạc Linh: "Có chuyện gì?"
Thái độ của Hoắc Chấn Đông vô cùng xa cách, như thể một đêm hoang đường kia chẳng qua chỉ là ảo giác của một mình Dương Nhạc Linh, như thể Hoắc Chấn Đông chưa từng chạm vào cô ta.
Dương Nhạc Linh nói: " Em muốn ly dị."
Cô ta quả thực không thể nào chịu nổi nữa.
Ở bên cạnh người mình không yêu là một loại hành hạ, nhưng nếu phải chung sống với một kẻ mà mình ghét cay ghét đắng thì mới thực sự bị đọa đày trong địa ngục ơ tối. Cuộc sống đau khổ như thế còn khó chịu hơn chết.
Hoắc Chấn Đông nhíu mày, "Đây là chuyện của cô, cô nói với tôi làm cái gì."
"Anh nói giúp cho em với Ngọc Thành, em đảm bảo sau này sẽ không bao giờ tìm anh ta để gây sự nữa, sau này em sẽ ngoan ngoãn." Chỉ có Hoắc Chấn Đông đánh tiếng với Hoa Ngọc Thành để Hoa Ngọc Thành không làm khó mình nữa thì cô ta mới dám ly dị.
Nếu không...
Hoa Ngọc Thành sẽ không bỏ qua cho mình.
Hoắc Chấn Đông tuyệt tình từ chối, "Tôi không rảnh."
Những thứ này đều là do Dương Nhạc Linh tự chuốc lấy, anh ta cũng không có ý định muốn giúp Dương Nhạc Linh.
Nói xong câu đó, Hoắc Chấn Đông trực tiếp rời đi.
Dương Nhạc Linh nhìn lấy bóng lưng của Hoắc Chấn Đông khuất dần, trái tim như bị dằm nát, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Cô ta đã từng cho rằng mình là người phụ nữ hoàn hảo nhất, có tiền, có nhan sắc, có gia thế khủng, có học thức, có địa vị xã hôn, ai cũng sẽ thích mình, nhưng đến bây giờ cô ta mới phát hiện, cô ta đã quá ảo tưởng về bản thân mình mất rồi.
Thịnh Hy đứng ở cửa sổ, nhìn phản ứng của Dương
Nhạc Linh từ đầu đến cuối, dù sao hắn cũng là một người đàn ông, vậy mà Dương Nhạc Linh lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn Hoắc Chấn Đông, hắn có ngu thế nào đi nữa cũng nhìn ra được.
Con đàn bà dối trá lăng loàng này...
Nhớ lại cô ta còn nói cái gì mà chờ sau này yêu hắn mới cho hắn đụng vào.
Rõ ràng yêu người khác nhưng vẫn còn đòi lấy hắn, rồi lại hối hận đòi ly dị cho bằng được!
Tức giận che mờ lý trí, ánh mắt của Thịnh Hy bỗng chốc trở lên lạnh lùng vô tình.