Hoa Ngọc Thành vô cùng kiên nhẫn làm hết tất cả.
Cao Thanh Thu mơ mơ màng màng nhìn anh, mặc kệ anh giúp mình lau mặt rồi lại lau tay, lòng bàn tay của cô còn có thể cảm giác được khăn mặt nóng hổi.
Hoa Ngọc Thành cúi đầu xuống, hôn lên trán cô, ôn nhu nói: "Ngoan, ngủ đi."
Giọng nói tràn đầy sự cưng chiều sủng nịnh làm cho trái tim bất cứ cô gái nào nghe thấy cũng sẽ tan chảy trái tim.
Cao Thanh Thu nhắm mắt lại, mơ hồ đáp lại "Ừm."
Hoa Ngọc Thành thu dọn xong mới trở lại, cùng cô nằm lên giường.
Cao Thanh Thu được anh ôm vào trong ngực, nhớ ra cái gì đó, nhỏ giọng nói, "Đúng rồi, bà cô già kia cũng ở Thủ đô."
Chuyện này, Hoa Ngọc Thành đương nhiên biết.
Nhưng anh không nói ra, chỉ nhìn Cao Thanh Thu, tỏ ra ngạc nhiên, "Thật sao?"
" Cô ta nói cô ta yêu Hoắc Chấn Đông, còn nói bọn họ đã lên giường với nhau rồi, bà cô già đấy còn cần cáo em phải tránh xa Hoắc Chấn Đông. Nghe buồn cười thật đấy! Em có một ông xã tốt như vậy rồi thì tơ tưởng đến Hoắc Chấn Đông làm gì." Mặc dù cô nói rất nhỏ, nhưng trong giọng nói lại chứa đựng sự kiêu ngạo mạnh mẽ.
Hoa Ngọc Thành nghe xong vô cùng hài lòng mà nhếch mép cười.
Trong lòng vợ anh, anh luôn là số một.
Thanh Thu của anh sẽ luôn yêu anh nhất.
Chỉ cần nghĩ tới đây, Hoa Ngọc Thành liền cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.
Có cô ở bên anh thật hạnh phúc biết bao!
Chỉ một lúc sau, Cao Thanh Thu ôm cánh tay của anh ngủ từ lúc nào không hay.
-
Tối nay Dương Nhạc Linh phải ngủ cùng với Thịnh Hy.
Bọn họ là vợ chồng, Thịnh Hy đến đây thăm vợ, cho nên mẹ nuôi trực tiếp cho Thịnh Hy ở phòng của Dương Nhạc Linh.
Căn phòng này vốn chỉ thuộc về một mình cô ta, hiện tại lại có một tên đàn ông chen chân vào, Dương Nhạc Linh cảm giác cô ta sắp phát điên lên được, cô ta cố gắng kìm nén một hơi, không dám phát tác.
Nửa đêm, Thịnh Hy đột nhiên duỗi tay qua, trực tiếp ôm cô ta, kéo cô ta vào lòng mình, "Linh."
Nụ hôn của hắn chạm vào vành tai của Dương Nhạc Linh, cô ta sợ đến co rúm, vội vàng đẩy hắn ra, "Đi ngủ đi!"
" Anh muốn em." Thịnh Hy cũng rất trực tiếp.
Mặc dù dáng dấp của hắn phổ thông, nhưng dù gì hắn cũng là một cậu ấm giàu có tiếng tăm, lúc trước cũng có vô số bạn gái là những người mẫu diễn viên nổi tiếng, những cô gái kia đều sẽ chủ động quyến rũ hắn.
Hiện tại cũng đã kết hôn rồi mà vợ của mình lại không cho mình đụng vào, trong lòng của hắn đương nhiên không thoải mái.
Dương Nhạc Linh nói: "Không phải chúng ta đã nói rồi sao, chờ bao giờ chúng ta có tình cảm với nhau rồi mới..."
" Thế phải đợi tới khi nào?" Mặc dù ngay từ đầu, Thịnh Hy cũng muốn như vậy, nhưng sau đó Dương Nhạc Linh lại trực tiếp chạy tới thủ đô, còn không chịu nhận điện thoại của hắn, hắn liền bắt đầu hoài nghi.
Thậm chí hắn còn cảm thấy, Dương Nhạc Linh căn bản không hề có ý này.
Hắn nói: "Có phải em rất ghét anh không? Trong mắt em anh kém cỏi như vậy sao?"
Trong giọng nói của hắn có chút mất hứng, dù sao hắn cũng đâu phải bù nhìn rơm.
Dương Nhạc Linh cứng đờ, nhớ lại chuyện cô ta đã lên giường với Hoắc Chấn Đông, chột dạ hạ giọng nói, " Không phải, anh là một người đàn ông rất tốt. Chẳng qua hôm nay em quá mệt mỏi, hôm này chúng ta ngủ sớm một chút có được không?"
" Thế thì em để anh hôn em một cái." Thịnh Hy nói: "cho anh hôn rồi anh đi ngủ."
Dương Nhạc Linh: "..."
Dương Nhạc Linh chán ghét nhưng vẫn thỏa hiệp nói: "Chỉ hôn một cái thôi đấy "
Vì vuốt lông hắn cô ta cũng không còn cách nào.
Lúc này cũng không thể đuổi hắn ra ngoài được.
Thịnh Hy gật đầu, tiến tới, hôn lên mặt của Dương Nhạc Linh.
Nhưng môi vừa chạm vào gương mặt như hoa như ngọc kia, lại bị mùi hương trên người Dương Nhạc Linh quyến rũ, làm cho hắn không thể nào kiềm chế được.
Tay Thịnh Hy trực tiếp khống chế Dương Nhạc Linh, hôn ngấu nghiến lên môi cô ta, mặc cho Dương Nhạc Linh ra sức giẫy giụa
Mãi Dương Nhạc Linh mới đẩy được hắn ra, cô ta giận dữ gào lên "Thịnh Hy."
Nhìn Thịnh Hy cũng là người đàng hoàng, không nghĩ tới hắn lại dám gạt mình.
Thịnh Hy vẫn còn đắm chìm trong nụ hôn kia, si ngốc nói: "Vợ ơi, môi em thật ngọt."