Kết Hôn Nhanh Chóng

Chương 674




"Đi gặp Dương Nhạc Linh " Hoắc Chấn Đông rất thành thật thừa nhận

Cao Thanh Thu giật mình, nhìn Hoắc Chấn Đông, nhớ tới những gì mà mình từng nghe được trong chuyến đi lần trước, trong đầu cô đang hoài nghi, liệu có phải Dương Nhạc Linh bị Hoa Ngọc Thành bắt nạt nên tìm Hoắc Chấn Đông đê tố cáo không?

Cao Thanh Thu nhìn chằm chằm Hoắc Chấn Đông, quan sát tỉ mỉ, hôm nay anh ta mặc áo sơ mi trắng, sau đó, cô thấy trên cổ áo có dấu son môi

Đi gặp Dương Nhạc Linh, còn có dấu son môi

Lượng tin tức này cũng ngoài thứ hoạch rồi đấy

Hoắc Chấn Đông cũng không lên tiếng giải thích thêm gì cả, trực tiếp đi lên phòng, khi thay áo sơ mi ra, thây phía trên cổ áo có dấu son môi, nhíu mày một cái

Là Dương Nhạc Linh muốn hôn Hoắc Chấn Đông, nhưng anh lại né tránh, không cẩn thận dính vào

Lúc trước Dương Nhạc Linh chẳng thèm ngó ngàng tới anh, trong mắt chỉ có Hoa Ngọc Thành, có một khoảng thời gian rất dài Hoắc Chấn Đông còn vì người phụ nữ này mà thất tình

Nhưng bây giờ, Dương Nhạc Linh chủ động tấn công, muốn anh cưới cô ta, anh lại không có hứng thú

Hoắc Chấn Đông liếc nhìn dấu son môi trên áo, trực tiếp ném chiếc áo sơ mi đó vào trong thùng rác

##

Thứ ba, buổi tối, tại bữa tiệc đính hôn của Nhà họ Dương, Cao Thanh Thu mặc váy ngắn màu đen, trang phục rất là khiêm nhường, từ trên xe bước xuống, tay trong tay với Hoa Ngọc Thành

Đây là lần đầu tiên Cao Thanh Thu tới Nhà họ Dương, giờ cô mới biết nhà họ Dương lại lớn tới như thế

Khó trách Dương Nhạc Linh kiêu ngạo như vậy

Trời ạ, đây không thể gọi là biệt thự mà phải gọi là biệt phủ mới đúng, cho dù cô có làm việc cả đời, cũng mua không được căn biệt thự nguy nga tráng lệ này?

Cô khoác ở tay Hoa Ngọc Thành, nói: "Hôm nay Dương Nhạc Linh đính hôn, chúng ta tới đây, cô ta mà nhìn thấy liệu có tức chết không?"

Hoa Ngọc Thành cho ông Dương thời gian một tuần, ép Dương Nhạc Linh gả ra ngoài, ông Dương cuống cuồng, không kịp chuẩn bị lễ cưới, chỉ tạm đính hôn trước

Tối hôm qua Cao Thanh Thu nghe thấy ông Dương gọi điện thoại cho Hoa Ngọc Thành cả buổi trời, cầu xin hết nước hết cái, Hoa Ngọc Thành rồi mới miễn cưỡng đồng ý

Hôm nay anh tới dự lễ là muốn tới giám sát, nhìn tận mắt Dương Nhạc Linh gả ra ngoài

Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu một cái, hôm nay cô trang điểm nhẹ, so với bình thường đến những sự kiện khác biệt hoàn toàn, đẹp đến làm cho người ta động tâm

Cũng có thể trong mắt người tình biến thành Tây Thi, cho nên Phó Cảnh nhìn thế nào cũng thấy vợ anh xinh đẹp nhất

Anh tỉnh bơ nói với cô "Không phải đến để làm cô ta tức chết thì anh tới nơi này làm gì?"

“...” Cao Thanh Thu không biết phải nói gì

Hoắc Chấn Đông đi theo sau lưng hai người, anh ta hiện tại đang ở nhờ trong nhà Hoa Ngọc Thành, cho nên cùng bọn họ tới đây

Thấy Hai người nói chuyện, anh ta cũng không lên tiếng, chỉ thản nhiên nhìn Hoa Ngọc Thành và bóng lưng của Cao Thanh Thu

Hai người họ đứng chung một chỗ, thật sự rất xứng đôi

Hình ảnh trước mắt làm cho Hoắc Chấn Đông nhớ lại trước lúc vẫn còn ở thủ đô, mỗi lần Dương Nhạc Linh đi thăm Hoa Ngọc Thành cũng là đứng ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành như hiện tại Mà anh ta, đối mặt với người cô gái mà mình yêu thầm, lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn

Không biết vì sao nhớ lại lúc trước, Hoắc Chấn Đông cười một tiếng, dừng lại những ý nghĩ lung ta lung tung này

Ba người cùng nhau vào cửa, nhìn thấy ông Dương đang đứng chung với Thịnh Tổng của tập đoàn Thịnh Thế, mà Dương Nhạc Linh u uất nhưng vẫn phải gượng cười đứng ở bên cạnh cha cô ta

Chồng của cô ta - Thịnh Hy đứng bên cạnh cô ta mặt cười hì hì, không khép nổi mồm

Thịnh Hy theo đuổi rất lâu rất lâu rồi nhưng Dương Nhạc Linh chưa từng liếc mắt đến anh ta

Nhà họ Dương điều kiện tốt, Dương Nhạc Linh lại xinh đẹp mĩ miều, anh ta không theo đuổi được cũng là chuyện bình thường

Lại không nghĩ rằng, Nhà họ Dương lại chủ động cầu thân, gả Dương Nhạc Linh cho anh ta, đây là chuyện mà Thịnh Hy chưa bao giờ nghĩ đến

Thịnh Hy nhìn gương mặt xinh đẹp như hoa của Dương Nhạc Linh, nụ cười trên mặt càng đậm Rõ ràng anh ta mới có ba mươi tuổi, mà khi cười trên mặt đã có nếp nhăn mà đáng nhẽ phải bốn mươi tuổi mới có