"Hai người triền miên một hồi anh mới buông cô ra.
Trong bóng tối, Hoa Ngọc Thành hơi thở nặng nề hỏi cô, " Em chờ anh lâu lắm rồi phải không?"
Từ sau khi bọn họ " ly hôn ", anh luôn muốn dành thời gian ở bên cô, cố gắng làm một người bạn trai tiêu chuẩn, nhưng chuyện công việc, có lúc thật sự quá bận rộn.
Cao Thanh Thu ngẩng đầu lên hỏi "Không sao, em biết anh rất bận rộn. Hôm nay em hơi mệt nên đi ngủ sớm."
Hoa Ngọc Thành ôm cô vào lòng, thanh âm trầm thấp tràn đầy cảm giác an toàn, " Em ngủ đi, anh đi tắm."
"Ừm." Cao Thanh Thu đáp một tiếng, nhìn thấy anh đi vào phòng tắm.
Hoa Ngọc Thành tắm xong đi ra, nhìn thấy Cao Thanh Thu ngồi ở trên giường, chân thò ra khỏi chăn, ánh mắt trong trẻo sạch sẽ nhìn anh.
Anh tiến lại gần, ánh mắt ôn nhu,dịu dàng hỏi cô " Em dậy làm gì?"
Cao Thanh Thu thỏ thẻ nói: "Chờ anh."
Khóe miệng của anh không tự chủ nhếch lên, đi tới mép giường, vén chăn lên, đem chân của cô nhét vào trong chăn, "Đi ngủ sớm một chút."
Cao Thanh Thu nằm ngang, dùng ngón tay nắm chăn, nhìn Hoa Ngọc Thành, không nói gì.
Hoa Ngọc Thành nằm xuống, nói: "Thứ sáu anh có việc, phải đi ra ngoài một chuyến."
"Đi bao lâu?" Cao Thanh Thu tò mò hỏi.
Hoa Ngọc Thành thường không nói chuyện công việc của anh là gì, chỉ có điều khi ra khỏi nhà anh sẽ nói với cô một tiếng.
"Phải đi hai ngày, thứ hai mới có thể trở lại." Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu,nói tiếp "Thật ra anh... Muốn mang em cùng đi."
"Cuối tuần em có hẹn mất rồi." Cao Thanh Thu tỏ ra khá tiếc nuối.
Gần đây phải chuẩn bị thủ tục pháp lý để mở công ty cho nên thật sự cô không đi được.
"Là sinh nhật của thủ trưởng, anh muốn mang em cùng đi." Chuyện này đối với Hoa Ngọc Thành mà nói vô cùng quan trọng.
Lúc trước Lão thủ trưởng muốn gặp Cao Thanh Thu một lần, đáng tiếc vẫn không có cơ hội.
Anh yêu Cao Thanh Thu, muốn cùng cô sống hết đời, cho nên, làm sao cũng muốn mang cô tới gặp người kia một lần.
Cao Thanh Thu nhìn lấy Hoa Ngọc Thành,hỏi "Nhưng mà với quan hệ hiện tại của chúng ta nếu em đi cùng anh thì biết lấy thân phận gì?"
"Bạn gái." Hoa Ngọc Thành nói: " Em vẫn luôn cảm thấy gả cho anh, có chút danh bất chính ngôn bất thuận, vậy coi như bạn gái của anh. Sau này chờ em đồng ý, anh và em sẽ kết hôn. Như vậy không phải rất tốt sao?"
Thái độ của anh đối với Cao Thanh Thu xưa nay chưa từng dám khinh xuất, biết nội tâm của cô nhạy cảm, cho nên, anh luôn cố gắng che chở cho cô.
Cao Thanh Thu trầm mặc, không lên tiếng.
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy Cao Thanh Thu như vậy, từ lần trước anh đem cô về biệt thự Giang Phủ, quan hệ của hai người cũng không tệ, mỗi ngày đều cùng nhau ăn cơm, ngủ chung, cô cũng không nói gì.
Anh cho là cô đã nghĩ thông suốt rồi, bây giờ nhìn lại hình như không phải vậy.
" Thanh Thu." Hoa Ngọc Thành nghiêm túc nói: " Em có gì muốn nói với anh thì cứ nói ra hết đi, có được không? Đừng giấu ở trong lòng nữa."
" Em có thể không đi được không?" Cao Thanh Thu nói: " Tin tức Chúng ta ly dị mới vừa vặn truyền đi không bao lâu, liền lấy thân phận bán gái của anh đi, anh không cảm thấy như vậy có gì không ổn sao?"
Cô nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, thấy Hoa Ngọc Thành nghe xong, biểu tình trên mặt trở nên nghiêm túc.
Cao Thanh Thu sợ anh tức giận,nói tiếp "Nếu anh muốn thì em đi cũng được."
"..." Hoa Ngọc Thành nhìn thấy cô như vậy, biết Cao Thanh Thu vì mình mới thỏa hiệp, trong lòng cô vẫn không muốn đi, đưa tay ra, xoa xoa đầu của cô, "Là anh cân nhắc không chu đáo, em không muốn đi thì không đi thôi."