Đinh Cẩn vốn đang muốn hỏi Hoa Ngọc Thành tại sao phải ép mình ra nước ngoài, nhưng nhìn thấy Cao Thanh Thu như vậy, hắn mở miệng nói: "Tôi tới đây tìm em."
"..." Nghe thấy hắn nói như vậy, Cao Thanh Thu theo bản năng nhìn sang Hoa Ngọc Thành.
Cô sợ Hoa Ngọc Thành vì chuyện này mà không vui.
Cô cũng không biết rốt cuộc Đinh Cẩn muốn làm cái gì, chẳng qua chỉ nhìn hắn, bình thản nói "Vậy cậu cứ nói luôn ở đây đi!"
Nếu như lúc này cô chột dạ thì chính là đang thừa nhận cố và Đinh Cẩn thực sự có điều gì đó mờ ám.
"Tôi sắp ra nước ngoài du học rồi, là ý của cậu tôi." Đinh Cẩn nhìn Cao Thanh Thu, cười ai oán, " Cậu sợ tôi cướp mất em, cho nên sắp xếp ép tôi phải ra nước ngoài."
Đây coi như là đang tố cáo với cô ư?
Hoa Ngọc Thành ngồi ở một bên,anh mặc áo sơmi đen, tràn đầy khí tức cấm dục.
Nghe Đinh Cẩn nói xong, anh cũng không vội phản bác.
Để cho Đinh Cẩn đi du học, vừa là dụng tâm của anh nhưng cũng không hoàn toàn như vậy.
Đích xác là muốn để cho Đinh Cẩn cắt đứt dây tơ với Cao Thanh Thu, cũng coi là vì muốn tốt cho hắn.
Cao Thanh Thu nghe xong, trịnh trọng gật gật đầu, " Thế thì tốt quá còn gì, tôi cầu còn chẳng được. Nếu tôi mà có điều kiện, tôi cũng muốn đi du học."
Chỉ là tạm thời là không có khả năng, cô có rất nhiều chuyện phải làm, hơn nữa cô cũng không thể rời bỏ Hoa Ngọc Thành.
Đinh Cẩn nhìn cô chẳng những không hề quan tâm, còn rất tán đồng, đau lòng nói " Em đã quên hẹn ước ban đầu của chúng ta rồi sao? Bởi vì muốn ở bên nhau, chúng ta điền cùng nguyện vọng vào một trường đại học, vào cùng một nghành học. Nhưng hình như em đã quên hết rồi, hay là từ trước đến nay em chưa từng nhớ? Chắc chỉ có thằng khờ như tôi mới ôm lấy mấy thứ tình cảm vô vọng này."
Cao Thanh Thu sững sờ, cô có thể cảm giác được oán khí của hắn, giống như đang bị toàn thế giới ruồng bỏ vậy.
Đứng ở góc độ của hắn, cô gái hắn yêu không yêu hắn, lại còn lạnh lùng đổ thêm dầu vào lửa, ngay cả bố mẹ cũng đứng về phía cậu, hắn cảm thấy bản thân mình thê thảm vô cùng.
Nhưng mà, càng nhìn thấy Đinh Cẩn như vậy, Cao Thanh Thu lại càng cảm thấy buồn cười, cô bình thản nói " Anh ấy sắp xếp cho cậu đi du học là vì muốn tốt cho cậu, cậu đừng nói với tôi là ngay cả cái này cậu cũng không nhìn ra được. Nếu thật sự là như vậy thì cậu cũng khiến tôi thất vọng quá rồi."
"Em xác định cậu tôi là vì muốn tốt cho tôi không?"
"Chẳng nhẽ không phải sao?" Nếu hắn đã tìm tới cửa, Cao Thanh Thu cũng không khách sáo nữa, "Nếu anh ấy không quan tâm đến cậu, anh ấy cần gì phải dụng tâm sắp xếp làm gì? Tối hôm qua cậu không về, anh ấy gọi điện thoại khắp nơi tìm cậu. Đổi thành người khác, cậu sống hay chết thì liên quan gì đến anh ấy? Nếu đổi lại là tôi, nhìn cậu không biết điều như vậy còn đánh cho cậu một trận nên thân rồi cũng nên."
Hoa Ngọc Thành nghe Cao Thanh Thu nói xong, ánh mắt nhìn về phía cô vô cùng ôn nhu. May mà vợ anh hiểu anh, không bị thằng nhóc con này kích bác ly gián.
Hơn nữa, không biết tại sao, đứng ở góc độ của Đinh Cẩn, vốn là một chuyện bi thương qua miệng Cao Thanh Thu lại chỉ là một chuyện bé bằng hạt vừng, bầu không khí cũng chẳng còn sự bi thương lúc ban đầu rồi.
Đinh Cẩn vốn đang là nam chính si tình bị bị nam phụ xấu xa chia cắt tình yêu lại Bị Cao Thanh Thu dồn vào thế yếu, hắn không Cao Thanh Đức lòng, bi lụy nói " Chẳng lẽ em không còn yêu anh chút nào sao?"
Cao Thanh Thu nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, "Xin lỗi, nhưng tôi đâu có bị mù, nhìn cái bộ dạng này của cậu tôi quả thực không có gì phải lưu luyến cả."
Ngây thơ, thiếu chín chắn, Cao Thanh Thu ghét nhất loại đàn ông này. Cô cần một người đàn ông để được yêu thương chứ đâu phải làm bảo mẫu.
"Em..." Nghe Cao Thanh Thu nói xong, gương mặt Đinh Cẩn không nén giận được, cảm thấy mình bị điên rồi mới có thể yêu một cô gái như thế này.