Cao Thanh Thu nhìn Đinh Cẩn ngồi ở một bên ăn mì, lúc ăn mì cậu ta rất an tĩnh, sẽ không phát ra tiếng động, không gây chú ý, tựa như cậu ta căn bản không tồn tại vậy.
Ngày hôm qua cậu ta không có ở đây, là hôm nay mới tới?
Bầu không khí không hiểu sao có chút lúng túng, Cao Thanh Thu cũng không chủ động nói chuyện.
Nhận ra cô đang nhìn mình, Đinh Cẩn ngẩng đầu lên, không chịu yếu thế nhìn chằm chằm lại cô: "Cậu nhìn tôi làm gì?"
Giọng cậu ta không có chút thiện ý nào, dì Ngô sợ hai người lại xảy ra mâu thuẫn, vội vàng nói: "Đinh Cẩn, phải có lễ phép. Thanh Thu là mợ nhỏ của cậu, sau này để ông ngoại và bà ngoại cậu biết được, hẳn sẽ mắng cậu đó."
"Mợ nhỏ sao?" Đinh Cẩn khẽ cười một tiếng, "Dì hỏi cậu ấy một chút xem, tôi gọi cậu ấy như vậy, cậu ấy dám thưa không?"
Ở trước mặt dì Ngô, Đinh Cẩn không kiêng dè chút nào.
Dì Ngô nhìn về phía Cao Thanh Thu. Haiz, hai người này tuổi tác cũng không lớn, thật là hết cách với bọn họ.
Nhìn Đinh Cẩn có vẻ tức giận, Cao Thanh Thu cảm thấy thật buồn cười, cho dù mình và Hoa Ngọc Thành bên nhau, cũng ảnh hưởng gì tới cậu ta chứ?
Cậu ngược lại ra vẻ giống như người bị hại vậy.
Cao Thanh Thu nhìn cậu ta, nói: "Vậy cậu gọi thử một tiếng xem, tôi làm sao lại không dám thưa?"
Dĩ nhiên cô cũng biết, Đinh Cẩn sẽ không gọi.
Đoán chừng bây giờ cậu ta nghĩ đến việc phải gọi cô là mợ nhỏ, tức giận sắp hộc máu đi!
Quả nhiên, Đinh Cẩn phản ứng lại khiêu khích của cô.
Cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Cao Thanh Thu, ánh mắt rất lạnh, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô vậy
Dì Ngô ở bên cạnh sợ đến kinh hồn bạt vía.
Cao Thanh Thu không để ý cậu ta, tiếp tục cúi xuống ăn mì, Đinh Cẩn đột nhiên để đũa xuống, đứng lên, đi tới trước mặt Cao Thanh Thu.
"Đinh Cẩn!" Nhìn dáng vẻ giống như muốn đánh người của cậu, dì Ngô bị dọa sợ nhảy dựng lên.
Nếu cậu ta muốn đánh Cao Thanh Thu, vậy phải làm thế nào đây?
Hoa Ngọc Thành trở về chắc sẽ tức giận lắm?
"Cậu đang làm ảnh hưởng đến bữa ăn của tôi đó." Thấy cậu ta giống như bức tường vậy chặn ở trước mặt cô, Cao Thanh Thu tốt bụng nhắc nhở.
Cao Thanh Thu xem ra rất bình tĩnh, cũng không sợ Đinh Cẩn.
Cô hiểu Đinh Cẩn, mặc dù nhìn cậu ta có vẻ tức giận, nhưng ngược lại sẽ không động thủ.
Đinh Cẩn nhìn chằm chằm cô: "Cậu biết tôi mấy ngày nay nghĩ thế nào không? Cậu biết tôi là tâm trạng gì không?"
Cao Thanh Thu nhìn về phía dì Ngô bên cạnh giống như có thể chen vào khuyên can bất cứ lúc nào, nói: "Dì ra ngoài trước đi, tội và cậu ấy nói chuyện một chút."
Có mấy lời, không tiện để dì Ngô nghe được.
Dì Ngô nhìn tình cảnh trước mắt, có chút sợ hãi: "Nhưng, tôi sợ cậu ấy..."
"Không sao, yên tâm đi! Tôi là mợ nhỏ của cậu ấy, dì cảm thấy Đinh Cẩn giống như người sẽ dám đánh trưởng bối hay sao?" Cậu ta ở nhà vô cùng ngoan, lúc Hoa Ngọc Thành nói chuyện, cậu ta ngay cả một cái rắm cũng không dám đánh.
Dì Ngô nhìn Đinh Cẩn một cái, cậu ta không dám đánh trưởng bối, thế nhưng chắc gì cậu ta đã coi Cao Thanh Thu là trưởng bối!
Mặc dù là như vậy, nhưng Cao Thanh Thu cũng đã có lời, dì Ngô đành ra ngoài.
Sau khi dì Ngô rời đi, Cao Thanh Thu mới nhìn sang Đinh Cẩn. Trong đôi mắt đang nhìn chằm chằm về phía cô là lửa giận có thể ăn thịt người.
Cao Thanh Thu tỉnh táo nói: "Cậu ngồi xuống đi."
"Làm sao, cậu đang sợ chuyện tôi và cậu bị bọn họ biết được, không phải sao?"
Cậu còn tưởng rằng cô không sợ cơ đây!
Cô chính là ỷ vào người nhà không biết, mới ngang nhiên trước mặt cậu như vậy.
"Ngồi xuống!" Cao Thanh Thu lạnh giọng, giống như đang ra lệnh.
Đinh Cẩn: "..."
Qua hai giây, cậu ta ngoan ngoãn trở lại vị trí của mình, ngồi xuống.
Cao Thanh Thu nói: "Tôi không biết mình đã làm gì để khiến cậu tức giận như vậy, chi bằng bây giờ chúng ta ngồi lại nói chuyện rõ ràng một lần đi."