Chỉ có trở thành một người thật xuất sắc thì mới có thể tìm được một người bạn đời hoàn hảo.
Nhưng mà Cao Thanh Thu hiện tại cảm thấy, cô đã gặp được người đàn ông tốt nhất trên đời rồi, chẳng qua là cô không có tư cách nắm giữ anh mà thôi.
Cho nên, hiện tại, trừ cố gắng ra cô không có hứng thú làm những thứ khác.
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy cô như vậy, không lên tiếng, đây là tính cách của cô, luôn coi công việc đặt lên vị trí cao nhất.
Ăn mì xong, hai người trở về phòng, Cao Thanh Thu giúp anh tìm quần áo ngủ, phát hiện đồ dùng cá nhân của anh gần như còn nguyên ở đây. Cao Thanh Thu hỏi: "Sao những thứ này của anh vẫn còn ở đây."
"..." Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu một cái, những thứ này là anh cố ý lưu lại, ban ngày dọn đi, chỉ là một số đồ vớ vẩn để lừa cô mà thôi.
Giờ phút này, cô hỏi như vậy, anh cũng không thể nói thẳng, chỉ tùy tiện lấp liếm, "Ừm, chắc Lý Sơn quên."
Cao Thanh Thu nói: "Bố mẹ hiện tại khẳng định đang rất tức giận, anh đừng dọn ra khỏi đây nữa, tiếp tục ở nơi này đi."
"Thật sao?" Hoa Ngọc Thành có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
Cô lại chủ động bảo anh ở lại, vậy thì con đường theo đuổi lại vợ bớt gian nan đi một chút rồi?
Một giây kế tiếp,câu nói sau của Cao Thanh Thu tạt cho Hoa Ngọc Thành một chậu nước lạnh, "Em đang tìm nhà, sẽ sớm dọn ra ngoài."
Mặc dù Hoa Ngọc Thành nói cho cô căn biệt thự, nhưng cô không định ở lại đây.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu,hỏi Em không thích ở nơi này sao?"
Đây là nhà của cô và anh.
Hiện tại mới vừa vừa ly hôn, cô đã muốn rời khỏi đây sao?
Thậm chí còn đang tìm nhà rồi?
Cao Thanh Thu nói: "Không phải, anh cũng biết năng lực của em không thể khám nổi nơi này. Muốn ở nơi này, mỗi ngày phải nuôi người giúp việc quét dọn. Cho nên em vẫn nên dọn ra ngoài."
Cô rất thực tế, Hoa Ngọc Thành cho cô chẳng qua là nhà ở, không bao gồm cuộc sống của cô sau này. Cô cũng không thể để sau khi ly hôn xong, còn để cho anh gánh vác cuộc sống của cô?
Hoa Ngọc Thành không nói gì.
Cao Thanh Thu đặt quần áo vào trong tay anh, "Anh đi tắm rửa đi."
Cô vừa xoay người chuẩn bị đi ngủ, một giây kế tiếp, liền bị Hoa Ngọc Thành ôm lấy từ phía sau.
Cao Thanh Thu khựng lại, không lên tiếng, một lát sau, mới nói: "Trễ lắm rồi."
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, âm thanh có chút thương tâm, "Em đi rồi sau này còn về nơi này nữa không?"
Nơi này đã từng là một gia đình hoàn chỉnh, nếu như cô ở chỗ này, anh còn có thể trở lại đây với cô, nhưng mà cô cũng sắp rời đi rồi, nơi này thật sự không tồn tại thứ gọi là nhà nữa.
Cao Thanh Thu ngẩn người, cúi đầu nói: "Em cũng không biết, nhưng mà nếu như anh không có chỗ ở, có thể ở nơi này bao lâu đều được."
Nhà vốn là của anh, cô chưa từng nghĩ muốn lấy đi, là anh cố nhét cô.
Nghe cô nói vậy, Hoa Ngọc Thành dương khóe miệng lên, "Anh đi tắm đây."
Mà thôi, hiện tại anh cũng không kỳ vọng quá nhiều, anh biết, có tranh luận thêm thì người thua vẫn là anh.
Cao Thanh Thu nằm ở trên giường, nghe từ trong truyền tới tiếng nước chảy.
Tắm xong đi ra, anh lên giường, nhìn thấy cô nhìn mình không chớp mắt kéo cô vào trong ngực, "Còn chưa ngủ à?"
Cao Thanh Thu luôn cảm thấy quái lạ chỗ nào, cô nhìn Hoa Ngọc Thành, kháng nghị: "Chúng ta đã ly hôn rồi, ngủ chung một chỗ như vậy không hay lắm. Nếu không em sang phòng bên cạnh ngủ?"
Hoa Ngọc Thành ôm chặt cô không buông ra, "Em làm việc cả ngày không mệt sao? Còn anh thì rất mệt rồi."
"Em không mệt." Cao Thanh Thu liền muốn bò dậy, cũng đã ly dị rồi, không phân định rõ ràng cô cứ cảm thấy sai sai ở đâu đó mà không nói ra được.