"..." Cao Thanh Thu bị anh dọa sợ hết hồn.
Cô chẳng qua chỉ đùa một chút thôi mà.
Anh lại còn tưởng thật?
Những câu nói đùa như thế đừng coi là thật có được không?
Không đợi Cao Thanh Thu mở miệng, Hoa Ngọc Thành đã buồn rầu nói: "Được rồi, sau này mỗi tháng đưa cho em trăm triệu, anh không về nhà, em tự do tự tại, muốn làm cái gì thì làm cái đó.”
Nói như thật vậy.
"Anh không về thì muốn đi đâu hả?" Cao Thanh Thu kinh ngạc đan xen phẫn nộ.
"Ông chồng này đâu có quan trọng với em, đi đâu thì em hỏi làm gì?" Anh thản nhiên nhìn cô một cái, dứt khoát xoay người, tựa hồ như kiểu vừa bị cô làm tổn thương không bằng.
Trong lòng của của Cao Thanh Thu sinh ra cảm giác áy náy, vội vàng từ sau lưng ôm anh, "Đùa thôi mà, anh coi là thật đấy à?”
Thấy bộ dạng lấy lòng của Cao Thanh Thu, Hoa Ngọc Thành không nói gì, nhưng cũng may anh không đẩy cô ra, Cao Thanh Thu mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Trên thực tế mỗi ngày không thấy anh, cô đều sẽ rất nhớ anh, sẽ hy vọng anh có thể về sớm một chút.
Làm sao có thể hy vọng anh vĩnh viễn không về nhà?
Nếu như không phải sợ anh phiền toái, cô thật sự chỉ hận không thể mỗi ngày 24 giờ đều ở bên cạnh anh, kề cận anh, nhìn ngắm anh.
-
Hai người lên giường, đắp chăn, Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành bên cạnh trầm mặc như trước, "anh còn tức giận à?”
"Không có." Sắc mặt thoạt nhìn vẫn ngưng trọng như cũ.
Không tức giận mới là lạ!
Anh nghiêm túc phản ứng như vậy, làm cho Cao Thanh Thu rất chột dạ.
Cô len lén hướng bên này di chuyển, sau đó ôm lấy Hoa Ngọc Thành.
Thân thể mềm mại nhích lại gần, Hoa Ngọc Thành hô hấp trở nên khô nóng, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cao Thanh Thu, trầm mặc một hồi mới mở miệng nói: "Ngủ mất thôi.”
"Em thích ôm anh ngủ." Cao Thanh Thu ôm anh thật chặt, rất sợ anh đuổi mình ra, đôi mắt tròn xoe thỉnh cầu.
Hoa Ngọc Thành cuối cùng vẫn không nhịn được, cúi đầu xuống, hôn nhẹ một cái, anh luôn rất bao dung cho Cao Thanh Thu, vô luận cô làm cái gì, anh đều sẽ không tức giận, coi như thỉnh thoảng tức giận thật, cũng sẽ rất nhanh tha thứ cho cô.
Lý trí của anh, đối với cô luôn là không hề có nguyên tắc.
Một lát sau, chờ đến khi bầu không khí chẳng nhiều sao trở nên khó xử, Hoa Ngọc Thành mới nói: "Mai anh đi Thành phố T, đang muốn mang em cùng đi. Nhưng nếu mà em cứ cám dỗ anh như thế này, ngày mai mà em không đứng dậy nổi thì đừng trách anh đấy!”
"Thành phố T?" Cao Thanh Thu nhìn anh, "Đi Thành phố T làm cái gì? Đi công tác à?”
Thành phố T ở ngay bên cạnh Kinh Châu, ngồi ô tô trên đường cao tốc chỉ mất 1 giờ.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, đưa tay giúp cô vuốt lọn tóc, "Mang em ra ngoài chơi.”
"Được đấy!" Cao Thanh Thu có chút mong đợi nói: "Em chưa đi ra khỏi Kinh Châu bao giờ cả.”
Mặc dù cô biết Hoa Ngọc Thành nhất định là bởi vì đi công tác, thuận tiện mang cô đi cùng, nhưng cô rất mong đợi.
-
Buổi sáng Cao Thanh Thu đang thu dọn hành lý, Hoa Ngọc Thành nói: " không cần mang quá nhiều đồ như vậy đâu, sáng mai chúng ta lại về rồi.”
"Ừm." Cao Thanh Thu liền bỏ bớt đồ ra, chỉ mang theo máy tính cùng điện thoại.
Bọn họ ngồi xe 1 giờ thì đến Thành phố T, sau đó trực tiếp đến khách sạn.
Hoa Ngọc Thành không mang theo ai, cũng liền chỉ mang theo một mình Cao Thanh Thu.
Bình thường anh ra ngoài, bên cạnh thường có Lý Sơn, lần này không có ai, Cao Thanh Thu cảm thấy không quen.
Mang người đi theo để làm bóng đèn cho hai người à
Đến khách sạn, Hoa Ngọc Thành đi làm thủ tục check in, Cao Thanh Thu ở bên cạnh chờ anh.
Hôm nay ăn mặc quần áo cực kỳ nhàn nhã, không giống bình thường vô cùng nghiêm túc, sau lưng đeo balô của cô, cùng lễ Tân nói chuyện với nhau.
Cao Thanh Thu nhìn thấy như vậy, không nhịn được dương khóe miệng lên.
Không biết tại sao, ở bên cạnh anh, loại cảm giác không phải đích thân đi làm gì cả này có một loại cảm giác an toàn không hình dung ra được.
"Được rồi." Hoa Ngọc Thành trở lại, một tay cầm thẻ mở cửa phòng, một tay nắm ở bả vai của cô, mang theo cô hướng thang máy đi tới.
Cao Thanh Thu đề nghị: "Anh đưa balô cho em đi, để em tự xách.”
hiện tại cô không muốn để cho anh phải xách đồ nặng, nhưng mà Hoa Ngọc Thành này nói thế nào cũng không được, cô không thể làm gì được anh.
Hoa Ngọc Thành nói: "Không sao, mà sao máy tính của em lại nặng thế này, lúc về anh mua cho em cái nhẹ hơn, không được dùng cái này nữa biết chưa.”
"Ừm.”
Tiến vào thang máy, Hoa Ngọc Thành nắm chặt tay Cao Thanh Thu, hai người giống như một đôi tình nhân nhỏ.
Cao Thanh Thu nhìn thấy bộ dáng của hai người trong gương, không nhịn được dương khóe miệng lên, đây chính là được chồng chiều chuộng trong truyền thuyết sao?