Dương Nhạc Linh một lát sau, mới nhắn lại mấy chữ, "Hay là thôi đi, như vậy không tốt đẹp gì. Là cô không tốt, là cô quá tham lam, bọn họ cũng đã kết hôn rồi, cô rất muốn để cho Ngọc Thành trở lại bên cạnh cô. Nhưng mà, rất nhiều lúc, cô lại muốn quên anh ấy đi, nhưng thật sự không quên được, cô quá yêu anh ấy rồi.”
Đứng ở góc độ của Hồ Tiểu Tri, Dương Nhạc Linh quả thật là một người phụ nữ đáng thương bị chồng chưa cưới ruồng bỏ vì kẻ thứ ba.
Hồ Tiểu Tri chẳng những không cảm thấy Dương Nhạc Linh có lỗi gì, ngược lại cảm thấy Dương Nhạc Linh là người đáng thương nhất, " Chú ấy vốn là của cô, là Cao Thanh Thu không biết xấu hổ quyến rũ chồng của cô, cô là người tốt nhất trên đời! Nhất định cô sẽ có được hạnh phúc.”
"Cảm ơn.”
Hồ Tiểu Tri ngồi ở trong phòng học, nhìn tin nhắn Dương Nhạc Linh gửi lại, cười như một con ngớ ngẩn.
Không có ai có thể tổn thương cô Dương, Cao Thanh Thu cũng không được!
Vừa hết tiết, Hồ Tiểu Tri lại đăng bài mới, vấy nước bẩn lên người Cao Thanh Thu, nói Dương Nhạc Linh bị Cao Thanh Thu tạt nước làm Dương Nhạc Linh bị sốt cao. Còn nói, Cao Thanh Thu hôm nay bởi vì chột dạ mà không dám đi học.
Có lúc bạn im lặng, người khác lại cảm thấy bạn dễ bắt nạt, ngược lại sẽ càng quá đáng.
Cao Thanh Thu nhìn chằm chằm bài viết, nhìn thấy Hồ Tiểu Tri trên dưới nhảy nhót, cảm thấy buồn cười.
Thậm chí ngay cả chuyện Dương Nhạc Linh phát sốt cũng biết, cái này rõ ràng chính là ý của Dương Nhạc Linh.
Rất tốt...
Cao Thanh Thu liền muốn xem xem Dương Nhạc Linh còn trò gì, dù sao loại chuyện này, Dương Nhạc Linh nếu như không quan tâm, xé to lên cũng không có ý nghĩa.
-
Nhà họ Dương
Dương Nhạc Linh còn ở trong phòng nghỉ ngơi, cô ta lấy album ảnh của Hoa Ngọc Thành lúc trước ra xem, khóe môi nhỏe cuời, cũng còn may lúc trước không có vứt bỏ, nếu không, cũng không còn gì để níu kéo.
Nhìn Hoa Ngọc Thành trong hình anh tuấn ngời ngời, cô ta cười một tiếng, Ngọc Thành lại là của cô ta, thật tốt quá đi mất!
Đang lúc này, người giúp việc từ bên ngoài tiến vào, nói với cô ta: "Cô Dương, cô có khách.”
"Ai vậy?" Dương Nhạc Linh tò mò hỏi.
Người giúp việc nói: "là... Cô cả của nhà họ Hoa ạ.”
"..." Nghe được là Hoa Châu Du, biểu tình của Dương Nhạc Linh, có chút cứng ngắc.
Nhưng cô ta vẫn lấy dũng khí,nói "Để cho chị ta lên đây đi.”
Người giúp việc mới vừa rời đi không lâu, Hoa Châu Du liền đẩy mở cửa đi vào.
Cơ hồ là sau khi vào cửa, nhìn thấy Dương Nhạc Linh,ngay lập tức ánh mắt của Hoa Châu Du lạnh như băng ở Bắc cực.
Hoa Châu Du đi tới, nhìn Dương Nhạc Linh ở trên giường, bộ dạng bệnh như thể sắp chết không bằng, giả vờ thôi mà làm cũng giống phết!
"Chị, sao chị lại tới đây?" Dương Nhạc Linh ôn nhu nhìn người đối diện, yếu ớt ho vài tiếng.
"Nghe nói cô bị Thanh Thu nhà chúng tôi tạt nước thành ra ốm nặng, tôi tới xem thế nào." Hoa Châu Du ngồi xuống bên cạnh, đánh giá Dương Nhạc Linh, đùa cợt mà nói: "Hình như bệnh cũng không nhẹ nhỉ! Bác sĩ khám bảo sao?”
"Cả đêm hôm qua em phải truyền thuốc." Dương Nhạc Linh làm bộ như nghe không hiểu ý Hoa Châu Du đang giễu cợt mình, nhẹ giọng nói: "Bây giờ còn rất khó chịu, nhưng mà, chuyện này không liên quan gì đến Thanh Thu, chị đừng trách cô ấy.”
"Trách con bé?" Hoa Châu Du cảm giác khi nghe cô ta nói xong muốn cười to, "Tại sao tôi phải trách em dâu tôi, ngược lại là cô đấy...”
Ánh mắt của Hoa Châu Du rơi vào cánh tay Dương Nhạc Linh, kéo tay cô ta giơ lên, trực tiếp phơi bày lời nói dối của Dương Nhạc Linh, "Không phải nói phải truyền thuốc suốt đêm sao? Làm sao ngay cả một dấu kim cũng không nhìn thấy?”
Còn dám nói dối trước mặt chị!
Hoa Châu Du nhẫn nại đối với người phụ nữ này, sớm cũng không phải là một ngày hay hai ngày rồi!