Kết quả...
Nhìn hai người họ lúc này, hai người vừa cãi nhau?
Vì Dương Nhạc Linh sao?
Cậu không phải là bởi vì chuyện này mà tức giận chứ?
Nghĩ tới đây, Đinh Cẩn đứng lên, nghiêm túc mở miệng, "Cậu.”
Hoa Ngọc Thành nhìn hắn một cái, "Chuyện gì?”
Cao Thanh Thu nhìn về phía Đinh Cẩn, lập tức liền nhớ lại chuyện hôm nay ở trường học, Đinh Cẩn tỏ tình với cô.
Trong lòng nhất thời nhảy dựng lên,thằng hâm Đinh Cẩn này, sẽ không gây thêm họa cho mình đấy chứ?
Hiện tại có một Dương Nhạc Linh thôi, cũng đã đủ làm người ta nhức đầu rồi, cô chỉ hy vọng Đinh Cẩn đừng gây chuyện nữa.
Đinh Cẩn hỏi: " Cậu và Thanh Thu cãi nhau sao?”
"Cô ấy làm sai,dậy dỗ cô ấy vài câu" Hoa Ngọc Thành nói xong, nhìn Đinh Cẩn, ngữ khí có vài phần không vui, "Thanh Thu là để cháu gọi à?”
Mỗi lần cùng Hoa Ngọc Thành nói chuyện, Đinh Cẩn lúc nào cũng nơm nớp lo sợ mình lỡ mồm.
Bị Hoa Ngọc Thành phê bình, cũng không dám hậm hực, chẳng qua là nhìn Cao Thanh Thu một cái, vô cùng lễ phép nói: "Chuyện này không phải là lỗi của mợ, hy vọng cậu đừng trách mợ.”
Cao Thanh Thu lấy Hoa Ngọc Thành lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy Đinh Cẩn nói đỡ cho Cao Thanh Thu.
Không biết tại sao, điều này làm cho Hoa Ngọc Thành có một loại cảm giác không thoải mái.
Anh nghiêm túc nhìn về phía Đinh Cẩn, nhìn từ trên xuống dưới, nói: "Hôm nay cháu tới làm gì?”
Đinh Cẩn bị anh nhìn đến lông tơ đều dựng lên, "Sợ cậu vì chuyện của cô Dương kia, mà cãi nhau với mợ, cháu tới xem thế nào. “
"..." Hoa Ngọc Thành nhìn hắn một cái, nói với Cao Thanh Thu: "Em đi lên trước đi.”
"Ồ." Cao Thanh Thu vốn còn muốn tiếp tục nghe tiếp, kết quả Hoa Ngọc Thành vừa nói như vậy, còn dám nán lại sao, ai bảo cô là người mắc lỗi chứ.
Hoa Ngọc Thành không thích cô uống rượu, cô bị ghét bỏ bỏ thật rồi.
Cao Thanh Thu đi khuất, Hoa Ngọc Thành ở trên ghế sa lon ngồi xuống, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn Đinh Cẩn.
Đinh Cẩn bị anh nhìn đến nỗi có chút chột dạ, "Cậu.”
"Gần đây ở trường học hành như thế nào rồi?" Hoa Ngọc Thành đã rất lâu không quan tâm thành tích của hắn rồi.
Đinh Cẩn gật đầu một cái, " Vẫn tạm ổn ạ.”
Học tập với hắn mà nói, cho tới bây giờ đều không phải là chuyện khó khăn gì.
Hắn căn bản không yêu cần đặt nhiều tinh lực vào đó, còn có thể giành ra chút thời gian chơi game.
Lại nghe thấy Hoa Ngọc Thành nói tiếp: "Tạm ổn có nghĩa là không tốt lắm phải không?”
Cái này rõ ràng là đang tìm cớ để dậy dỗ một trận mà!
Hoa Ngọc Thành ngồi đó, bắt đầu giáo huấn Đinh Cẩn: "Lúc còn trẻ không chịu học hành tử tế, suốt ngày chỉ giành thời gian vào mấy thứ vô bổ?”
Mấy thứ vô bổ kia, đại khái chính là chỉ chuyện hắn chơi game chứ gì?
Cậu trước rõ ràng không phản đối mình làm chuyện này.
Nhưng câu sau, rõ ràng cho thấy nhìn hắn không vừa mắt, muốn mượn cớ mắng mắng hắn đây mà.
Đinh Cẩn cảm giác được, Hoa Ngọc Thành hôm nay tâm tình không tốt lắm, mà mình vừa hay thành chỗ phát tiết.
Cái này thật là quá xui xẻo!
Nhưng, thà để cho cậu mắng hắn, còn hơn để cậu mắng Cao Thanh Thu, vậy thì cứ để hắn ăn trận chửi này đi!
Đinh Cẩn ra vẻ hiểu chuyện, "Cháu biết mà, chơi game chẳng qua chỉ là đam mê tạm thời, sau này cháu sẽ không thế nữa.”
Hoa Ngọc Thành nhìn hắn một cái, lại cải chính ý nghĩ của hắn, "cháu biết cậu không nói chuyện cháu chơi game mà.”
"..." Đinh Cẩn hơi sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn về phía người cậu đang bốc hỏa của mình, chẳng lẽ cậu hắn đang nói đến chuyện Cao Thanh Thu sao?
Đinh Cẩn vẫn cho là, mình đã dấu giếm rất giỏi rồi, mỗi lần tới đây, cũng chỉ tìm cách lấy lòng Hoa Ngọc Thành, giống như thật sự hắn chỉ đến đây vì một mình Hoa Ngọc Thành vậy.