Giữ và tiêu tiền của chồng chính là chuyện vui vẻ nhất của phụ nữ mà!
Cơm nước xong đi ra, tất cả mọi người giải tán, Cao Thanh Thu lên xe, ngồi ở bên cạnh của Hoa Ngọc Thành.
Tài xế ở phía trước lái xe, cô và anh cũng không nói gì.
Một lát sau, Hoa Ngọc Thành đưa tay ra, nắm tay của cô vào lòng bàn tay mình.
Trên ngón tay của anh là chiếc nhẫn cưới của hai người, cho tới bây giờ chưa từng tháo ra.
Ngược lại là Cao Thanh Thu, bình thường vì không tiện đeo, cho nên chỉ để ở nhà, gần như không đeo nhẫn cưới bao giờ.
Cô nắm tay anh, ôm lấy suy nghĩ thẳng thắn sẽ được khoan hồng nhận lỗi: "Chuyện của cô Dương, em cũng không muốn, nhưng mà hôm nay em không kiềm chế được cho nên manh động rồi.”
Lúc Tả Dục nhắc tới chuyện này, biểu cảm của Hoa Ngọc Thành có chút nghiêm túc, cho nên Cao Thanh Thu có chút lo lắng anh sẽ tức giận.
Người Nhà họ Hoa đều tương đối ôn hòa, sẽ không dễ dàng động thủ.
Không giống cô...
Nếu bình thường thì cô có thể giữ thái độ ôn hòa.
Nhưng vừa gặp phải người phụ nữ không biết liêm sỉ kia, Cao Thanh Thu thật sự không nhịn được, trực tiếp để cho cô ta phải câm mồm.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, nghiêm túc nói: "Ngẩng đầu lên.”
Cao Thanh Thu nghe xong nghe lời ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành nghiêm túc giơ tay lên.
"Aaaa..." Mặc dù chuyện ngày hôm nay có chút không đúng lắm, nhưng không phải chồng cô muốn đánh cô đấy chứ?
Không muốn! Cô rất sợ đau đấy!
Cao Thanh Thu nói: "Em sai rồi, lần sau không dám nữa.”
Tay Hoa Ngọc Thành trực tiếp đưa tới, kéo cô sát vào ngực, hai người dính sát vào nhau, môi anh dán lên bờ môi non mềm của cô.
Cứ nhìn thấy bờ môi căng mọng như trái cherry của cô, anh lại không nhịn được muốn nếm thử vị ngọt chết người của nó, càng nếm càng mê mẩn, chỉ muốn ăn thịt luôn chủ nhân của nó vào trong bụng.
Cao Thanh Thu có chút mơ hồ, bất giác nghĩ, thì ra chồng cô không phải muốn đánh cô mà là muốn hôn cô mà thôi!
Như vậy cũng tốt!
Cô mới vừa nghĩ như vậy xong, một giây kế tiếp, đã thấy Hoa Ngọc Thành buông cô ra, ghét bỏ mà nhíu mày một cái, "Em uống rượu đấy à?”
"Hì... Uống một chút." Cao Thanh Thu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, liền biết mình sắp thảm rồi.
Bình thường ngay cả quần áo cô còn phải mặc kín cổng cao tường, làm sao có thể dung túng cho cô uống rượu?
Cao Thanh Thu nói: "Có cùng bọn họ uống một chút, chỉ một chút thôi, không nhiều đâu.”
Sợ anh không tin, cô còn đưa tay ra, khoa tay múa chân.
Hoa Ngọc Thành không thèm đếm xỉa, ngồi ở một bên, tỏ vẻ không vui.
Tuy nói là uống cùng người quen, nhưng anh không thích Cao Thanh Thu ở bên ngoài uống rượu, cô mới bao nhiêu tuổi chứ!
Trong mắt anh, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ to xác.
"Ông xã." Cao Thanh Thu sợ anh tức giận, lấy lòng nói: "Lần sau em không dám uống. Không bao giờ uống nữa... Anh đừng tức giận mà!”
Hoa Ngọc Thành không nhìn cô, lãnh đạm cầm máy tính bảng lên, "Về đến nhà làm thế nào hết được mùi rượu trên người thì nói chuyện với anh tiếp.”
"..." Cao Thanh Thu rầu rĩ nhìn anh một lúc, mới đáp một tiếng, "Ồ.”
Chồng cô tức giận thật rồi.
Ủy khuất...
Đinh Cẩn ngồi ở trên ghế sa lon, chơi Game trên điện thoại, cũng không lâu lắm, đã thấy cậu nhà mình và Cao Thanh Thu từ bên ngoài tiến vào.
Bởi vì nơi này khá gần trường học gần, hắn vẫn giống như trước, nếu không có việc gì thì sẽ về nơi này ở nhờ.
Nhưng mà, có Hoa Ngọc Thành ở đây, bình thường Đinh Cẩn cũng không dám ho he gì.
Hoa Ngọc Thành đi ở phía trước, mặt lạnh băng, về phần Cao Thanh Thu, chính là lẽo đẽo đi sau kiểu như vừa phạm trọng tội vậy.
Cao Thanh Thu hôm nay ở trường học gây họa, Đinh Cẩn cũng đã nghe qua.
Cao Thanh Thu hắt nước làm ướt hết người Dương Nhạc Linh, lại bị bao nhiêu người chửi rủa mắng nhiếc, Đinh Cẩn có chút lo lắng cho cô.