Dương Nhạc Linh rất được lòng người, mặc dù là lần đầu tiên tới, nhưng, mọi người đều rất thích cô ta.
Cô ta đứng nổi bật ở trong đám người,
Cao Thanh Thu xoay người muốn đi, định xin nghỉ, Dương Nhạc Linh lại trước một bước gọi cô lại, "Thanh Thu.”
"..." Mọi người cũng nhìn lại.
Ở trong mắt bọn họ, có thể quen biết Dương Nhạc Linh, là chuyện vô cùng vinh hạnh.
Hơn nữa, nhìn bộ dạng Dương Nhạc Linh đối với Cao Thanh Thu dường như rất quen thuộc.
Loại thời điểm này, Cao Thanh Thu cũng không tiện bỏ đi.
Dù sao hoạt động đoàn này, sau này cô vẫn phải tham gia nhiều
Cô quay đầu lại, cố nặn ra nụ cười, " Cô Dương “
Dương Nhạc Linh đi tới, đứng ở trước mặt cô, nói: "Thật là đúng lúc, ở chỗ này cũng gặp được em.”
Loại trùng hợp này, Cao Thanh Thu không có chút vui vẻ nào để đón nhận cả.
Dương Nhạc Linh nhìn cô, nói, " Cô vừa vặn có một số việc muốn tìm em, em có tiện nói chuyện không?”
"..." Cao Thanh Thu hơi chần chờ, sau đó gật đầu.
Cô cũng đâu làm sai chuyện gì, sao phải sợ chứ.
Mọi người thấy Dương Nhạc Linh muốn nói chuyện riêng với Cao Thanh Thu, cũng không quấy rầy.
Hai người đi tìm một vị trí ngồi xuống, Dương Nhạc Linh cười một tiếng, "Ngày hôm qua tại Nhà họ Hoa, cô còn có chuyện chưa nói được với em.”
" Cô Dương có gì thì cứ việc nói thẳng đi." Tay Cao Thanh Thu đặt ở trên đầu gối, không thích Dương Nhạc Linh cứ vòng vo như vậy.
"Thật ra thì chính là chuyện miếng ngọc kia.”
"Cái này thì em không thể giúp cô rồi." Cao Thanh Thu vờ như xấu hổ: "Thứ mà chồng em đã tặng cho em, trừ khi anh ấy lên tiếng bảo em trả ra, thì không ai có quyền yêu cầu em đưa thứ gì ra cả.”
Dương Nhạc Linh nhìn Cao Thanh Thu, "Phốc" một tiếng, bật cười, "Không phải cô tới để bắt em trả lại, cô nói là, nếu như em đã thích, vậy thì em cứ giữ lại đi.”
Bảo cô cứ giữ lại sao?
Ngày hôm qua không phải là còn nói, miếng ngọc kia là bảo bối của mẹ cô ta sao?
Dương Nhạc Linh chuyển đề tài, nói với Cao Thanh Thu: "Cô nghe nói, hồi học cấp 3,em và Đinh Cẩn ở từng yêu nhau đúng không?”
Cao Thanh Thu sửng sốt một hồi, không nghĩ tới Dương Nhạc Linh lại biết chuyện này.
Nhìn bộ dáng của cô ta, chắc là cố ý đi nghe ngóng chuyện của mình?
Cao Thanh Thu cảm thấy cô ta không có ý tốt, lãnh đạm trả lời: "Ai lúc còn trẻ không có chút quá khứ? Cô Dương, cô nói tới cái này là có mục đích gì?”
Dương Nhạc Linh nói: "Hai người là mối tình đầu, bởi vì Vũ Minh Hân mới tách ra, thật ra suy nghĩ một chút,thì thấy rất đáng tiếc.”
"Chuyện đã qua, không có cái gì là đáng tiếc cả.”
"Có thật không?" Dương Nhạc Linh không tin nhìn Cao Thanh Thu, "Cô cảm thấy em còn rất yêu Đinh Cẩn! Cậu ta đẹp trai, thành tích tốt, hơn nữa hiện tại lại rất nổi tiếng, trong trường này có rất nhiều nữ sinh thích cậu ta! Trọng điểm là, hai người còn yêu nhau.”
"Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?" Cao Thanh Thu đã đã mất đi sự nhẫn nại sau cùng.
Thật sự không thể nói chuyện bình thường với người phụ nữ này.
Dương Nhạc Linh cũng dứt khoát vào thẳng đề, không vòng vo, nói: "Rời xa Ngọc Thành có được không? Trả anh ấy lại cho cô.”
"Cô nói cái gì?" Cao Thanh Thu không thể tin được.
Cô ta lại dám nói... Trả chồng cô lại cho cô ta?
"Em không thích anh ấy thì đâu cần phải miễn cưỡng bản thân mình?Nếu cần Tiền, em muốn bao nhiêu cô đều có thể cho em. Đảm bảo cả đời này em tiêu không hết, chỉ cần em rời xa anh ấy thôi”
"Ai nói tôi không yêu chồng tôi?" Cao Thanh Thu lạnh lùng thốt lên: "còn tiền thì cô tự mà giữ lại đi!”