Mọi người trò chuyện một hồi, hai người kia đều cười hì hì.
lúc tiễn vợ chồng Hoa Ngọc Thành về, Bà Cao còn có chút không nỡ, nói: "Ngọc Thành, lần sau lại về đây nhé! Thanh Thu, lúc nào rảnh rỗi thì nhớ về thăm nhà, biết không?”
Hoa Ngọc Thành hôm nay quả thật làm cho bà ta nở mày nở mặt.
Bà Cao vào lúc này trong lòng đắc ý vô cùng.
Cao Thanh Thu nói: "con biết rồi.”
Cô cùng Hoa Ngọc Thành lên xe, Bà Cao còn đứng ở bên cạnh, không rời mắt, mãi đến khi xe của bọn họ hoàn toàn khuất bóng mới chịu trở về.
Bà Cao đi lên nhà, đi đến đâu cũng cười không khép nổi miệng khoe khoang.
"Con rể tôi đẹp trai không?”
"Nhìn con rể tôi chưa, nhà nó nhiều tiền lắm đấy.”
"Nhân phẩm lại tốt nữa chứ.”
...
Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành đã về tới biệt thự Hải Thành, dù sao cũng là thứ bảy, bọn họ cũng đã tới rồi, dự định ở thêm một ngày, ngày mai trở về thành phố.
Buổi tối, Cao Thanh Thu nhìn thấy Hoa Ngọc Thành và Lý Sơn ở bên ngoài, đi ra, nghe thấy Lý Sơn nói chuyện với Hoa Ngọc Thành: " Ngài Hoa đối với phu nhân thật tốt, tôi biết lần này trở về, không phải là muốn thăm bà Cao, mà là muốn lấy lại mặt mũi cho phu nhân thôi phải không.”
Lúc lấy anh, cô bị bao nhiêu người xem thường, hôm nay anh phải lấy lại mặt mũi cho cô.
Để cho họ hàng của cô biết, mắt chọn chồng của cô rất chuẩn xác.
Rằng cô đã lấy một người đàn ông ưu việt ra sao, rằng cô là vợ của Hoa Ngọc Thành anh.
Cao Thanh Thu trước đó còn không biết Hoa Ngọc Thành tại sao lại về cùng cô chuyến này, hiện tại nghe xong Lý Sơn nói mới hiểu được, nguyên lai, Hoa Ngọc Thành hôm nay đặc biệt về nhà mẹ đẻ với cô lại là vì cô?
Cao Thanh Thu đi ra ngoài, Lý Sơn thấy cô, nói với Hoa Ngọc Thành: "tôi có việc đi trước ạ.”
Hoa Ngọc Thành đáp một tiếng, "Ừm.”
Lý Sơn mới vừa đi xong,cô gái nhỏ đã chạy tới sau lưng Hoa Ngọc Thành,ôm chặt anh.
Cô vừa đến gần,Hoa Ngọc Thành đã biết là cô, nhìn xuống tay bên hông mình, nhẹ nhàng ôm lấy, "Làm sao lại ra đây?”
Vừa rồi cô còn nói muốn đi viết truyện để đăng.
Cao Thanh Thu ôm chặt anh, mặt dán vào sau lưng anh, "Nhớ anh “
"...”
Trời đã tối, ánh sáng từ đèn trong phòng chiếu ra ngoài, bóng hai người trên mặt đất dán sát một chỗ.
Trời đêm của Hải Thành có chút lạnh, Cao Thanh Thu ôm chặt Hoa Ngọc Thành, khẽ gọi: "Ông xã.”
Bởi vì muốn lấy lại mặt mũi cho cô, anh lại làm nhiều việc như vậy.
Hoa Ngọc Thành không lên tiếng, hai người im lặng đợi một hồi, Hoa Ngọc Thành hỏi: "em làm xong hết mọi việc rồi à?”
"Chưa xong." Cao Thanh Thu nói tiếp: "Nhưng giờ em đói quá.”
Bọn họ lúc ở Nhà họ Cao cũng đã ăn khá no rồi
Thế mà lúc này đã...
Hoa Ngọc Thành nhìn đồng hồ, mới ăn được 2 tiếng trước, anh nhướng mày hỏi: "Sao lại đói rồi?”
Nhìn dáng người bé con của cô, anh quả thực khó có thể tưởng tượng được, sao vừa nãy cô ăn nhiều như thế mà đã đói rồi.
Cao Thanh Thu cũng không biết mình làm sao có thể đói nhanh đến như vậy, mong đợi đề nghị: "Chúng ta đi ăn cái gì đi?”
Hoa Ngọc Thành hỏi: "Muốn ăn cái gì?”
"Hay anh với em đi ra ngoài ăn đi?" Bên này đến buổi tối, rất an tĩnh, nhưng trên đường giờ này vẫn khá náo nhiệt.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, "Được rồi.”
Mặc dù trước đó anh có ở nơi này một thời gian, nhưng chưa bao giờ anh đi ra ngoài.
Hai người cũng không đi xe, trực tiếp đi bộ.
Ban đêm khá lạnh, Hoa Ngọc Thành dắt tay cô hỏi, "Có lạnh không?”
"Cũng không lạnh lắm." Cao Thanh Thu khoác tay anh, ôn nhu nhìn Hoa Ngọc Thành, từ khi anh bình phục,đây là lần đầu tiên hai người cùng đi ra ngoài tản bộ như thế này.