Kết Hôn Nhanh Chóng

Chương 442




Ăn xong bữa sáng, mỗi người một việc, đều rời khỏi biệt thự Giang Phủ

Buổi chiều Thẩm Niệm Niệm tới Nhà họ Hoa.

Bà Hoa nhìn thấy Thẩm Niệm Niệm, nói: "Ngồi đi.”

Bà Hoa tỏ ra tươi tỉnh, một phần vì quan hệ giữa hai nhà Thẩm - Hoa, hai là bởi vì Hoa Ngọc Thành đã bình phục.

Thẩm Niệm Niệm muốn hỏi về tình trạng sức khỏe của Hoa Ngọc Thành, mới hỏi, "cháu nghe nói, anh Ngọc Thành đã bình phục rồi ạ?”

Bị người nhà họ Dương làm hoang mang, Thẩm Niệm Niệm không kịp chờ đợi muốn xác nhận.

Bà Hoa nhìn thấy ánh mắt hiếu kỳ của Thẩm Niệm Niệm, nhớ tới Hoa Ngọc Thành nói phải khiêm tốn một chút, thuận miệng phủ nhận nói: "Không đâu, cháu nghe ai nói vậy?”

Thẩm Niệm Niệm: "...”

Cô ta là nghe mẹ mình nói vậy, bây giờ xác minh, chẳng qua là mẹ cô ta nghe lầm?

Từ Nhà họ Hoa đi ra, Thẩm Niệm Niệm lại gọi cho Dương Nhạc Linh, Dương Nhạc Linh hỏi: "Như thế nào rồi? Hỏi được gì không?”

Cô ta biết Thẩm Niệm Niệm là đến Nhà họ Hoa hỏi dò tin tức.

Thẩm Niệm Niệm buồn bực nói: "Không, hình như là nghĩ sai rồi.”

"Mình đã nói rồi mà." Dương Nhạc Linh cười một tiếng, cảm thấy Hoa Ngọc Thành cố tình tung ra những thứ này câu dẫn sự chú ý của cô ta thật vô vị.

Hoa Ngọc Thành có thể sinh con?

Hoa Ngọc Thành có thể đứng lên sao?

Tung tin đồn nhảm nhí này tưởng mình sẽ tin sao?

Dương Nhạc Linh thật sự cảm thấy Hoa Ngọc Thành có chút buồn cười.

Cùng Thẩm Niệm Niệm nói chuyện điện thoại xong, Dương Nhạc Linh liền lên máy bay.

-

Lúc xuống máy bay, mẹ nuôi phái người tới đón cô ta.

Dương Nhạc Linh mặc dù rất thực tế, nhưng cùng người khác sống chung cô ta rất hiểu phải lấy lòng đối phương như thế nào, cho nên, cô ta rất được mẹ nuôi của mình cưng chiều.

Ở cạnh mẹ nuôi hai ngày cô ta mới nhìn thấy Chấn Đông.

Chấn Đông mới vừa từ quân doanh trở lại,trên người còn mặc đồ rằn ri, tư thế hiên ngang.

Đi vào cửa, nhìn thấy Dương Nhạc Linh ngồi trên ghế sa lon, sửng sốt một chút.

Dương Nhạc Linh hôm nay mặc một chiếc váy hoa đào, nhìn rất thanh nhã. Cô ta nhìn thấy Chấn Đông, nở nụ cười, "Anh Đông lâu lắm rồi em không gặp anh.”

Hướng Chấn Đông thấy cô ta nghiêm túc hỏi, "Cô tôi đâu?”

"Mẹ nuôi đi đánh bài rồi." Dương Nhạc Linh âm thanh rất ôn nhu, cùng với lúc đối mặt với Hoa Ngọc Thành, là hai thái độ khác nhau một trời một vực.

Chấn Đông nghe xong, trực tiếp xoay người.

Anh ta vừa muốn đi, đã nghe thấy Dương Nhạc Linh cười nói: "Em đáng sợ như vậy sao? Nhìn thấy em là muốn chạy.”

Chấn Đông không quay đầu lại, nói thẳng: "tôi đang bận.”

Ý muốn tránh Dương Nhạc Linh rất rõ ràng.

"Mới bao lâu không gặp mà chúng ta đã xa lạ tới mức này rồi sao?" Dương Nhạc Linh có chút thương tâm nói, "Lần trước anh đến Kinh Châu mà không chịu ra gặp em.”

Nói tới chỗ này, Dương Nhạc Linh đứng lên, thành tâm mời: "Buổi tối ăn với em một bữa cơm, được không?”

Chấn Đông cười một tiếng, "Tôi thật sự rất bận.”

Nụ cười khách sáo mang theo sự giả dối, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Dương Nhạc Linh đi tới trước mặt Chấn Đông, nhìn anh ta,nụ cười trên mặt vô cùng mê người, "Bận cái gì? Bận đi xem mặt sao? Nghe mẹ nuôi nói,người nhà anh đang tìm vợ cho anh, em đưa anh ra ngoài nhìn một chút?”

Chấn Đông nhìn Dương Nhạc Linh, cuối cùng không nhẫn nại được nữa nói, "Cô Dương, xin cô tự trọng một chút.”

Chấn Đông nhìn ra được Dương Nhạc Linh đang suy nghĩ gì, lúc trước khi cô ta lấy lòng Hoa Ngọc Thành cũng chính là như vậy.