Kết Hôn Nhanh Chóng

Chương 387




Cùng Tô Tề nói chuyện điện thoại xong, Cao Thanh Thu hưng phấn ôm lấy cánh tay của Hoa Ngọc Thành, "ông xã, quản lý mới vừa gọi điện thoại tới nói với em, em sắp được xuất bản sách rồi!"

Hoa Ngọc Thành nhàn nhạt Ừm Một tiếng

Vừa rồi anh cũng nghe thấy.

Cao Thanh Thu nói: "em cảm giác như mình đang nằm mơ vậy! Đây thật sự không phải là nói đùa chứ?"

Xuất bản sách, là chuyện mà cô chưa bao giờ dám nghĩ đến.

Hoa Ngọc Thành xoa xoa đầu của cô, khích lệ nói: "Làm rất tốt."

Tài hoa là thứ mà tiền cũng mua không được, cô lại có thể làm tốt như vậy, anh cũng rất vui.

Được Hoa Ngọc Thành khen ngợi, Cao Thanh Thu cao hứng không ngậm miệng được, "em kể anh nghe, hai ngày trước ở trường em còn nghe thấy có người khen chuyện của em đấy. Bọn họ còn nói rất thích anh!"

Trong những mẩu chuyện, tên của chú là dùng chữ Y để thay thế.

khi đó cô cũng chỉ tùy tiện viết một cái tên, nhưng mà bây giờ, nhân vật này, lại được rất nhiều người yêu thích.

Những người ái mộ sẽ gọi anh là ngài Y.

Nghe thấy bọn họ tán dương Hoa Ngọc Thành, trong lòng Cao Thanh Thu, không phải là sự vui vẻ bình thường.

Hoa Ngọc Thành nghiêm túc nói: "Vì anh đẹp trai."

Cao Thanh Thu liếc một cái ông xã tự luyến của mình, "Rõ ràng là vì em viết hay! Đem ưu điểm của anh viết ra! Đúng rồi, ông xã, anh có vào xem Fb của em bao giờ không?"

"..." Hoa Ngọc Thành sửng sốt nhưng sau đó nghiêm túc nói: "anh bận lắm, không có thời gian để xem."

Anh còn lâu mới nói,anh đã để chế độ xem trước ở trang fanpage của cô, chỉ cần cô đăng lên lúc nào anh sẽ lập tức lao vào xem.

Những lúc cô không ở bên cạnh anh, nhớ cô anh lại mở ra để đọc những mẩu chuyện kia mà không nhịn được cười.

Rõ ràng chỉ là những chuyện thường ngày trong cuộc sống, nhưng dưới sự miêu tả của cô, lại biến thành những chuyện rất có ý nghĩa.

Mỗi lần đọc anh đều vô cùng vui vẻ, thậm chí còn không thể tin được, ở trong mắt của cô anh lại tốt đẹp như vậy!

Cao Thanh Thu nói: "Vậy khi nào anh rảnh thì nhớ vào xem nhé. Em viết nhiều về anh lắm đấy! Anh phải khen em đấy."

"..." Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, giả vờ tò mò hỏi: "Ồ? viết gì vậy."

"Anh tự vào mà xem." Cao Thanh Thu cũng rất muốn nói, nhưng cô lại không biết phải nói gì.

Hoa Ngọc Thành không lên tiếng, thật ra anh đã sớm xem hết lâu rồi.

Cao Thanh Thu ôm lấy anh, tự hào nói: "Nhìn thấy những người đó khen anh, nghĩ đến anh là của em, trong lòng em liền đặc biệt vui vẻ. Ông xã, anh là tốt nhất!"

"Anh tốt như vậy sao?" Hoa Ngọc Thành ôn nhu nhìn Cao Thanh Thu.

Khả năng cũng chỉ có vợ của anh cảm thấy anh tốt đẹp đến thế!

Ở trong mắt người khác, anh chỉ là một tên phế nhân vô dụng.

Cao Thanh Thu nói: "Từ khi gặp anh, em cảm giác vận khí của mình tràn ngập may mắn. ngay cả viết vài mẩu chuyện vớ vẩn mà cũng nổi tiếng đến mức được xuất bản thành sách."

Chỉ có Hoa Ngọc Thành tồn tại trên đời này, mới là tất cả hạnh phúc của cô.

Hoa Ngọc Thành ngoắc ngoắc khóe môi.

Cao Thanh Thu nói tiếp: "Đúng rồi, ông xã, anh đừng nói cho người khác biết em đang viết chuyện của hai chúng ta nhé."

"Tại sao?"

"Em sợ Vũ Minh Hân biết." Vũ Minh Hân đến bây giờ không biết thân phận của Cao Thanh Thu, thỉnh thoảng còn gửi tin nhắn riêng với Cao Thanh Thu, Cao Thanh Thu hiện tại cũng không muốn để cho Vũ Minh Hân biết là cô.

nhất định cô phải chờ tới một ngày, khi mình thành công sẽ để cho Vũ Minh Hân hiểu được, coi như mình xuất thân bình thường, không có chống lưng như Vũ Minh Hân, nhưng cô vẫn có thể thay đổi số phận của bản thân mình.