Hành động của Dương Nhạc Linh càng như đổ thêm dầu vào lửa, hết chuyện này đến chuyện khác!
Gương mặt của đôi vợ chồng nhà họ Dương đầy vẻ hối lỗi: “Thật xin lỗi, Ngọc Thành xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi cũng rất lấy làm tiếc. Chỉ là… Nhạc Linh nhà chúng tôi tuổi còn nhỏ, nên muốn ra nước ngoài học thêm ít kiến thức, lần này con bé đi chắc cũng phải năm, sáu năm mới về được. Sính lễ ăn hỏi trước kia chúng tôi sẽ hoàn lại gấp đôi, là do chúng tôi có lỗi, chúng tôi cũng chỉ có một đứa con gái là Nhạc Linh nên đã chiều hư nó rồi! Con bé bây giờ đã ra nước ngoài, chúng ta cũng không thể bắt nó về được đúng không?”
Mặc dù ngoài miệng ông ta không ngừng xin lỗi, nhưng ý từ hôn vô cùng kiên quyết.
Thà rằng hoàn lại gấp đôi sính lễ chứ không muốn gả đứa con gái duy nhất cho Hoa Ngọc Thành.
Dù sao bọn họ cũng đoán chắc, Dương Nhạc Linh đã ra nước ngoài, nhà họ Hoa cũng không có cách nào làm khó được cô ta.
Hoa Ngọc Thành không thể có con, nếu Dương Nhạc Linh gả tới đây vậy sau này sẽ không thể sinh con, vậy chẳng phải là tuyệt hậu sao!
Cho nên bọn họ thà đắc tội với nhà họ Hoa cũng không muốn con gái mình phải chịu nỗi ấm ức này.
Bà Hoa nhìn vẻ mặt giả dối của ông Dương kia, không nhịn được cười một tiếng: “Cho nên, hôm nay các người đến đây là để từ hôn?”
Dương Nhạc Linh chạy mất thì cũng thôi đi, bọn họ còn chưa đến cửa gây phiền toái, vậy mà không ngờ người nhà họ Dương còn chủ động đến yêu cầu từ hôn.
Ông Dương lúng túng ngồi đó, không trả lời.
Bà Dương là người lên tiếng trước: “Trước kia Ngọc Thành rất tốt, nếu Nhạc Linh lấy cậu ấy tôi rất yên tâm, nhưng bây giờ cậu ấy… Cũng không thể để Nhạc Linh hầu hạ cậu ta cả đời được đúng không? Hơn nữa tôi nghe nói, cậu ấy cũng khó có con. Nếu Nhạc Linh nhà chúng tôi gả về đây, chẳng phải cả đời sẽ phải sống cô quả sao? Hai người cũng là cha mẹ, cũng nghĩ cho Nhạc Linh nhà chúng tôi một chút xem, có phải vậy không?”
Bà ta là phụ nữ, không sợ mất thể diện như ông Giang, nên nghĩ gì nói đấy.
Cao Thanh Thu đứng ở ngoài cửa, dù chỉ đứng ngoài nghe nhưng cũng cảm thấy tức giận.
Con người bây giờ sống quá thực dụng đi?
Lúc chú không sao thì bọn họ muốn gả con gái tới.
Bây giờ chú xảy ra chuyện, cả nhà bọn họ lập tức muốn từ hôn.
Hơn nữa còn nói những lời khó nghe như vậy… Cái gì mà sống cô quả, cái gì mà không có con chứ!
Nếu chú nghe thấy những lời sẽ đau khổ đến mức nào?
Cũng may chú không ở đây.
Ý nghĩ vừa rồi của Cao Thanh Thu vừa xuất hiện thì cô lập tức cảm thấy bên người có luồng khí lạnh truyền tới, cô quay đầu lại mới phát hiện, không biết từ lúc nào Lý Sơn cùng Hoa Ngọc Thành đã ở sau lưng mình.
Sắc mặt hai người cũng trầm xuống, gương mặt Hoa Ngọc Thành lạnh băng, anh không nói gì.
Từ thái độ của bọn họ có thể đoán được, những lời cô vừa nghe được bọn họ cũng nghe thấy rồi.
Cao Thanh Thu gọi khẽ: “Chú.”
Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, không lên tiếng, bảo Lý Sơn đẩy anh đi.
Cao Thanh Thu thấy vậy cũng không thể không biết xấu hổ mà nghe tiếp nữa, cô mau chóng bước theo họ.
“Chú…”
Cô đang định nói nhưng Lý Sơn lại nháy mắt với cô, ý bảo lúc này không nên nói gì, Cao Thanh Thu lại im lặng.
Lý Sơn và Ngọc Thành đi vào phòng, Cao Thanh Thu đứng ở bên ngoài, cô không dám đi lung tung, chỉ đứng chờ ở đó, khoảng năm phú sau Lý Sơn đi ra.
“Chú không sao chứ?” Cao Thanh Thu nghĩ, nếu cô là Hoa Ngọc Thành, vừa rồi mà nghe được người nhà họ Dương nói những lời đó chắc chắn cũng rất khó chịu.
Lý Sơn đáp: “Cô qua chỗ khác trước đi, để anh ấy yên tĩnh một lát.”
Lý Sơn cũng hết cách, vất vả lắm mới thấy tâm trạng anh Hoa khá hơn một chút thì người nhà họ Dương lại tới đâm một dao.