Cố ý truyền tin đồn mình mang thai, lại thay thế vị trí của mình...
Dù là Lâm Vi bây giờ nhìn lại không khác bình thường, nhưng mà ở trong mắt Cao Thanh Thu, đã nhìn thấu con người này.
Lâm Vi ra vẻ quan tâm, nói: "Thanh Thu, cậu vẫn còn buồn à! Mình biết,cậu mất vai diễn sẽ cảm thấy rất buồn, mình cũng không muốn diễn đâu, chẳng qua cô giáo đã quyết định như vậy, mình cũng không có cách thoái thác."
"Cậu biết mình không có thai cơ mà." Cao Thanh Thu lãnh đạm nhìn Lâm Vi, "Đã như vậy, tại sao không giúp mình nói một câu? Chúng ta không phải là bạn thân sao?"
Lâm Vi hơi sững sờ, nhìn Cao Thanh Thu, ánh mắt tránh né mà nói: "Mình... Mình không dám..."
Bộ dáng này của cô ta nhìn qua đã biết cô ta đang chột dạ cực kỳ!
Nếu cô ta thẳng thắn vô tư, tại sao phải chột dạ?
"À!" Cao Thanh Thu nở nụ cười, "Là không dám, hay là không muốn? Cậu biết không?lúc trước Vũ Minh Hân nói với mình, bảo mình cách xa cậu một chút, khi đó mình cũng không có để ở trong lòng, bởi vì mình cảm thấy cậu không phải là loại người mà cô ta nói, nhưng mà bây giờ, mình thật sự rất hối hận lúc ấy tại sao lại không tin tưởng lời cảnh báo của cô ta."
Tình bạn này, thật sự quá buồn cười, thuyền tình bạn,nói lật là lật được ngay!
Không phải là Cao Thanh Thu không chịu thua, mà là Lâm Vi, không diễn vai nữ chính chính diện, lại cố ý chạy tới cướp vai nữ chính phản diện của cô, không phải là nhằm vào là cái gì đó sao?
Vì yêu sinh hận!
Cô coi như đã rõ ràng, sau này,mình nên tránh càng xa càng tốt với những cô gái thích Đinh Cẩn.
Bởi vì bạn không biết người khác lúc nào sẽ tới đâm cho bạn một dao từ đằng sau.
Ánh mắt của Cao Thanh Thu chứa đầy sự bi thương.
sau khi nói xong,cô xoay người chuẩn bị rời đi, Lâm Vi đi lên kéo tay cô lại, "Thanh Thu, cậu phải tin tưởng mình..."
"Buông tay ra! Bị Vũ Minh Hân phản bội lần đầu là lỗi của Vũ Minh Hân, nhưng để Lâm Vi cô phản bội đến lần thứ hai thì là lỗi của tôi rồi!." Cao Thanh Thu hiện tại rất hối hận, rất tức giận, rất khó chịu.
Cô hất tay của Lâm Vi ra, trực tiếp đi ra cổng trường, đi bắt xe buýt về nhà.
Trên xe buýt rất nhiều người, cô ngồi trong xe, nhìn bên ngoài cửa sổ, cố nén nước mắt sắp rơi xuống.
Bạn bè cái gì chứ!
Bắt đầu từ bây giờ, trừ mình ra, cô sẽ không tin thêm bắt kì ai nữa!
Cao Thanh Thu vừa về tới nhà, Vũ Minh Hân liền gửi tin nhắn tới, "Cậu thấy chưa?Lúc trước mình bảo cậu trách xa cô ta ra một chút, cậu không tin mình, bây giờ biết hậu quả chưa?"
Cao Thanh Thu đọc xong tin nhắn của Vũ Minh Hân, trực tiếp kéo cô ta vào danh sách đen.
-
Lâm Vi sau khi tan học, trực tiếp đi đến chỗ chiến đội, trừ Cao Thanh Đức, những thành viên khác đều đã đến.
"Hi." Lâm Vi đi tới, mỉm cười chào hỏi.
Tả Dục và Đinh Cẩn đang ngồi trên ghế sa lon bỗn đứng lên, lạnh lùng nhìn cô ta một cái, xoay người rời đi.
Nhìn thấy bộ dáng lãnh đạm của bọn họ, Lâm Vi cảm giác lòng của mình đau nhói.
Mặc dù nói Đinh Cẩn từ trước tới giờ chưa từng dịu dàng với cô ta bao giờ, nhưng mang theo địch ý giống như vậy thì là lần đầu tiên.
Lâm Vi cũng không tiện đuổi theo, cố giả bộ bình tĩnh nói với Tả Dục: "Buổi tối mọi người muốn ăn cái gì? Để Mình đi mua."
Lâm Vi là trợ lý, những chuyện này đều là chuyện cô ta phải làm.
Có lúc giúp bọn họ mua đồ ăn, có lúc sẽ giúp bọn nấu cơm...
Tả Dục nhìn cô ta một cái, nói: "Tôi còn tưởng hôm nay cô sẽ không tới chứ?"
"Tại sao?" Lâm Vi mỉm cười đặt balô của mình để ở một bên.
Tả Dục cười một tiếng, giọng nói mang vẻ châm chọc, " không phải cô còn bận diễn vai chính vừa cướp được từ tay của Cao Thanh Thu sao?"
Lâm Vi thay thế vị trí của Cao Thanh Thu, hiện tại tất cả mọi người đều biết.
Lâm Vi nhìn Tả Dục, có chút ủy khuất hỏi: "Ngay cả cậu cũng không chịu tin mình sao?"