Nếu như anh không về thì chẳng phải cô cứ nằm đây chịu đựng mãi hay sao?
Cao Thanh Thu thấy Hoa Ngọc Thành hoàn toàn không hiểu được ý cô đành nói: “Chuyện đó… Là tôi tới tháng.”
Nói xong câu này cô hận không thể vùi mặt vào trong chăn.
Lần đầu tiên cô nói với một người đàn ông chuyện như vậy, hơn nữa Lý Sơn cũng ở đó.
Cũng may Lý Sơn nhanh nhạy, anh ta ho khan một tiếng: “Tôi còn quên vài thứ ở tầng dưới, tôi đi xuống lấy.”
Cao Thanh Thu nghe thấy tiếng anh ta đi ra khỏi cửa mới ngẩng đầu lên nhìn Hoa Ngọc Thành, lại thấy anh vẫn nghiêm túc, chăm chú nhìn mình.
Cô nhíu mày: “Chú nhìn tôi như vậy làm gì? Đều tại chú, làm tôi mất hết mặt mũi trước mặt anh Lý.”
Cô ôm mặt, nằm xuống giường.
Một cánh tay đột nhiên duỗi ra, dịu dàng nắm lấy tay cô, bởi vì đang đến tháng nên tay cô rất lạnh: “Còn tưởng em vì xích mích với Đinh Cẩn nên mới không ăn cơm.”
“Sao chú biết?” Cao Thanh Thu phủ nhận, nhì về phía Hoa Ngọc Thành: “Có phải là mọi người nói không? Mọi người đều nghĩ như vậy sao? Tôi là người nhàm chán đến mức ấy hả?”
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu: “Vậy em có xích mích với Đinh Cẩn không?”
Nếu như cô không cãi nhau thì mẹ sẽ không nói như vậy.
Nói cho cùng, chắc chắn phải có chút mâu thuẫn.
“Có nói vài câu.” Cao Thanh Thu đáp: “Nhưng cũng không phải là cãi nhau.”
“Thật kì lạ.” Hoa Ngọc Thành nghi hoặc: “Bình thường Đinh Cẩn không phải đứa không biết nghe lời, tính cách của em cũng tốt, tại sao hai người lại không hợp nhau?”
Mặc dù lần trước đã dạy dỗ Đinh Cẩn nhưng dù sao đó cũng là con của chị gái anh, có lúc anh cũng không thể làm quá.
Câu nói của Hoa Ngọc Thành khiến Cao Thanh Thu chột dạ.
Cô nhìn Hoa Ngọc Thành một cái: “Chắc là bẩm sinh đã không hợp rồi. Chú, chú vừa về hả? Đã ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa, sợ em buồn bực nên lên thăm em trước.”
“Chú đi ăn cơm đi. Tôi ngủ một giấc là đỡ thôi.” Cao Thanh Thu nằm lên chiếc gối mềm mại, cô không muốn gây thêm phiền phức cho anh.
Hoa Ngọc Thành đáp: “Vậy em nằm nghỉ một lúc đi.”
Sau đó anh đi ra ngoài.
Cao Thanh Thu nhắm mắt lại định ngủ một lát nhưng một lúc sau Hoa Ngọc Thành đã quay lại.
“Thanh Thu.”
Cao Thanh Thu mở mắt ra nhìn anh: “Không phải chú đi ăn cơm sao? Nhanh như vậy đã ăn xong rồi?”
“Đây là nước đường đỏ.” Hoa Ngọc Thành đưa bát cho cô: “Dì nói uống cái này sẽ đỡ hơn một chút.”
Cao Thanh Thu vội vàng đón chiếc bát từ tay anh, nhưng còn chưa uống đã cô nghĩ ra gì đó, lại cảnh giác nhìn Hoa Ngọc Thành: “Chú nói với dì rồi?”
“Ừ.”
Cảm giác xấu hổ của Cao Thanh Thu càng ngày càng rõ: “Chỉ là chút chuyện nhỏ mà chú lại làm như vậy, tôi thấy ngại lắm.”
Chỉ là tới tháng thôi mà cuối cùng mọi người đều biết.
Càng nghĩ càng thấy xấu hổ.
Hoa Ngọc Thành nói: “Trong người không thoải mái thì không thể mặc kệ được! Em uống trước đi, tôi bảo người mang đồ ăn lên, em xem muốn ăn gì.”
Anh vừa dứt lời, người giúp việc đã bê đồ ăn lên đến nơi.
Cao Thanh Thu vì đau nên không muốn ăn, nhưng khi nhìn thấy đồ ăn cô lại cảm thấy hơi đói.
Cô bò xuống giường, vẫn mặc bộ quần áo ngủ ngồi bên cạnh bàn ăn, ăn vài món.
Hoa Ngọc Thành ở bên cạnh nhìn cô, cô cũng gắp thức ăn cho anh: “Chú đừng nhìn tôi nữa, chú cũng ăn cùng đi!”
Hoa Ngọc Thành hỏi: “Có ngon không?”
“Ngon.” Vốn đang đau ốm mệt mỏi, giờ ăn một chút vào cô cũng cảm thấy khá hơn một chút.