Kết Hôn Nhanh Chóng

Chương 330




Ăn cơm xong, Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành trở về phòng, nghỉ ngơi một lúc, đi xuống lấy nước, nghe thấy bà Hoa cùng ba Hoa đang nói chuyện.

Chuyện Dương Nhạc Linh trở về này, làm cho bà Hoa rất đau lòng

Cao Thanh Thu nghe thấy bà nói: "Ngọc Thành nhà chúng ta đã làm sai điều gì, tại sao phải đối xử với nó như vậy? lúc nó còn tốt đẹp, người phụ nữ kia xum xoe nịnh bợ, bây giờ lại biến thành bộ dáng này!"

ông Hoa lên tiếng: "Nếu như không phải là Ngọc Thành xảy ra chuyện, cũng không nhìn ra cô ta là thứ người như vậy. Bây giờ như vậy, cũng tốt hơn để cho cô ta gả cho Ngọc Thành, bà nhìn xa một chút, không cần phải vì loại người như vậy mà khổ sở!"

Hoa Ngọc Thành đã không đứng lên nổi, bọn họ bây giờ cũng không thể làm gì, chỉ có thể nín nhịn, sợ Hoa Ngọc Thành biết sẽ càng khó chịu hơn.

" Con trai tôi không trộm, không cướp, không phạm tội, dựa vào cái gì mà dám bỏ rơi nó như vậy?" Nghĩ đến thái độ người nhà họ Dương, nước mắt của bà Hoa không ngừng rơi xuống, "Từ lúc Ngọc Thành xảy ra chuyện đến bây giờ, tôi không có lấy một ngày ngủ ngon giấc. Thằng bé ưu tú như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác phải trải qua những chuyện khủng khiếp như vậy? Đều là tại ông, đồng ý để cho nó làm lính, mới biến con trai của tôi thành bộ dáng như bây giờ!"

Những lời này, bà cũng chỉ dám ở trước mặt ông Hoathan phiền.

Ông Hoa an ủi: "làm Quân nhân là một nghề nghiệp vĩ đại, coi như cho nó cơ hội lựa chọn lại lần nữa, nó vẫn sẽ lựa chọn con đường này."

Điều kiện gia đình cũng không kém, nhưng Hoa Ngọc Thành ban đầu vẫn kiên trì lựa chọn con đường này.

Trong cơ thể của con người luôn có một dòng máu sục sôi muốn bảo vệ quốc gia, dâng hiến tinh thần, chính vì vậy Ông Hoa cũng cảm thấy kiêu ngạo về con trai của mình.

Cao Thanh Thu len lén đi lấy nước, trở về lên trên phòng.

Hoa Ngọc Thành ngồi ở bên cửa sổ, nhìn khoảng sân nhà mình.

Trời rất tối, thật ra cũng không thấy rõ cái gì, nhưng anh lại nhìn rất nghiêm túc.

Chỉ là nhìn thấy anh như vậy, Cao Thanh Thu lại cảm thấy có chút nghèn nghẹn. Cô cầm chăn mỏng đi tới, giúp anh đắp lên trên chân.

Hoa Ngọc Thành sửng sốt một chút, nhìn về phía Cao Thanh Thu...

Cao Thanh Thu ngồi chồm hỗm xuống bên cạnh anh, nắm tay anh, "em mới rời khỏi một cái, anh ở nơi này đã nghĩ đến người khác rồi hả?"

"anh nghĩ đến ai cơ chứ?" Hoa Ngọc Thành một mặt oan ức.

Cao Thanh Thu nói: "Lý Sơn này! Tả Dục này! Đinh Cẩn này... ở trong lòng anh có nhiều người quan trọng lắm!"

Hoa Ngọc Thành đưa tay ra, búng nhẹ lên trán cô một cái, ngữ khí nghiêm khắc, "Đi tắm rửa đi còn đi ngủ."

Tối hôm qua cô ngủ không ngon, tối nay muốn để cho cô nghỉ ngơi cho khỏe.

Ai biết Cao Thanh Thu lại to gan nói: "em không đi."

Hoa Ngọc Thành chững chạc nói: "Nghe lời, nghỉ ngơi sớm một chút,ngày mai em còn phải dậy sớm đi học đấy, mai mà đi học muộn đừng có mà trách anh."

Cao Thanh Thu nhìn anh, mắt lóe lên tia ranh ma, "Muốn em đi ngủ cũng được, nhưng anh phải hối lộ em trước đã."

"Hối lộ cái gì?"

"Nói anh yêu em!"

"..."

Hoa Ngọc Thành đỏ mặt nói: "em càng ngày càng không nghe lời."

"anh xấu hổ rồi hả?" Ánh mắt của cô nhìn anh đầy thích thú.

"..." Hoa Ngọc Thành, "Em mà không nghe lời, vậy tối nay đừng hòng ngủ nữa?"

"..."

Cao Thanh Thu đứng lên, "Cái đó, em đi tắm luôn đây."

Nhìn thấy cô như vậy, Hoa Ngọc Thành không nhịn được cười một tiếng, biết cô chỉ muốn làm cho anh vui vẻ.

Hết lần này tới lần khác anh cũng bội phục mình, lại chỉ cần nghe cô nói mấy câu, anh liền có thể quên hết những chuyện không vui kia.