Kết Hôn Nhanh Chóng

Chương 309




Giống như bà cao, dù ghét tới đâu đi chăng nữa thì vẫn như cũ, vẫn là mẹ của cô.

Cao Thanh Đức nhìn cô, cười một tiếng.

Cao Thanh Thu nhìn bộ dáng cười đùa, đưa cho cậu ta biên lai viện phí, "chị trả tiền viện phí cho bạn em rồi, sau này có tiền nhớ trả tiền lại cho chị đấy."

"Ồ." Cậu ta cầm lấy tờ hóa đơn, "sao đắt thế!"

"Ai bảo em tự nhiên ốm làm gì? Bạn cùng phòng em lo lắng, liền đưa tới bệnh viện. nếu biết xót tiền, lần sau đừng để cho mình bị bệnh!"

"Chết thảm rồi!" Cao Thanh Đức nhìn cô, nói: "Thật đáng thương cho anh rể em."

"Đáng thương cái đầu em ấy!" Cao Thanh Thu bị cậu ta chọc cười, "chị chỉ bắt nạt em thôi, còn lâu mới bắt nạt anh ấy."

Bởi vì ngày mai buổi sáng không có tiết, cho nên, Cao Thanh Thu chưa có về nhà,cô gọi cho Hoa Ngọc Thành, liền ở lại bệnh viện theo Cao Thanh Đức.

Buổi sáng, Cao Thanh Thu đi mua bữa sáng cho Diệp Thanh Đức, lúc trở về, phát hiện Bà Cao tới rồi.

Nghe nói Cao Thanh Đức bị bệnh, Bà Cao lo lắng đến sáng sớm liền từ trong nhà ra cửa, đặc biệt chạy tới thăm.

Cao Thanh Thu không nhịn được nhớ tới lúc trước mình bị bệnh, mẹ biết cô bệnh, chỉ bảo cô tự tìm thuốc uống mà thôi.

Con gái cùng con trai khác biệt đãi ngộ, còn thật không phải lớn một cách bình thường!

Khả năng ở trong mắt mẹ, chỉ có Cao Thanh Đức mới là bảo bối của bà ấy!

Giờ phút này, Bà Cao lo lắng ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nhìn Cao Thanh Đức, ôn nhu, "Như thế nào rồi? Khỏe chưa? Bị bệnh cũng không gọi cho mẹ "

"Con không sao." Cao Thanh Đức nói: "chị chăm sóc con cả một đêm, thật ra thì mẹ không cần tới."

Bà Cao nhìn Cao Thanh Thu một cái, nói với Cao Thanh Đức, "Con có chị gái sao? Chúng ta ở đây làm gì có người nhà."

Cao Thanh Thu gả cho Hoa Ngọc Thành, bà ta không lấy được gì, cái này thì coi như xong đi, ở trong hôn lễ còn bị người khác chê cười.

Hiện tại tất cả mọi người đều biết con gái bà ta lấy một người tàn tật.

Nghe mẹ lạnh lùng chế giễu, Cao Thanh Thu đem bữa ăn sáng đặt xuống, nói: "Thanh Đức, chị đi về trước."

"Cao Thanh Thu." Bà Cao gọi cô lại.

Bình thường không gặp được Cao Thanh Thu, hiện tại thấy rồi, bà ta đương nhiên phải cố gắng tranh thủ xả giận vào mặt Cao Thanh Thu.

Cao Thanh Thu dừng bước lại, "sao ạ?"

Bà Cao nghiêm túc nhìn cô, "Thanh Đức còn chưa khỏe, mày đã muốn đi, mày có lương tâm hay không? Ban đầu, lúc tao không cho mày đi học, Thanh Đức ngày nào cũng cầu xin cho mày, muốn đem cơ hội đi học của nó nhường cho mày,còn mày thì sao? Mày với nó ở gần nhau, còn để cho nó bệnh thành như vậy."

Cao Thanh Thu không nói gì, "nó bị bệnh, có quan hệ gì với con?"

Cái này cũng quá buồn cười đi!

Cô đã làm sai điều gì?

Biết Thanh Đức bị bệnh, cô ngay lập tức chạy tới, trông em nó cả một đêm, đến bây giờ còn bị mắng như tát nước vào mặt.

Bà Cao nói: "mày là đồ mặt sứa gan lim, không có lương tâm. Thanh Đức cùng mày lớn lên, gọi mày là chị nhiều năm như vậy, mày lấy chồng, cũng không suy tính cho nó một chút. Hiện tại tốt rồi? Sính lễ cưới hỏi một đồng cũng không lấy được, còn làm cho tất cả mọi người đều xem nhà chúng ta là trò cười. Hiện tại mọi người đều biết, con gái tao gả cho người tàn tật! Tao và cha mày đều không ngóc đầu lên được."

"Mẹ." Cao Thanh Đức khuyên nhủ: "mẹ đừng nói nữa"

" tại sao không nói?" Bà Cao ủy khuất nói: "Tao nuôi nó tới hôm nay không dễ dàng gì? Ba mày không có ý chí tiến thủ, tao chửa ễnh bụng ra còn ở bên ngoài làm việc cho người ta để kiếm tiền. Cái nhà này toàn dựa vào tao chống giữ! Kết quả tao lại nuôi được một thứ không có lương tâm."