Cô mới mười tám tuổi, cuộc sống tươi đẹp vừa mới bắt đầu, có phải sự dịu dàng của cô đối với anh, cũng chỉ là giả vờ?
Thật sự thì cô rất đáng ghét anh, rất ghét?
-
Trong phòng, Lâm Vi đi vào, nhìn thấy Cao Thanh Thu vẫn ngồi trước máy tính, "Thanh Thu, cậu không đi ăn cơm sao?"
Cao Thanh Thu nhìn máy tính, tiểu thiên tài gửi một tin nhắn cho cô: An An, cô bị ‘Lạc Tuyết’ để ý tới rồi, cô ta muốn cho cậu tiêu tùng.
Cao Thanh Thu nhíu mi: “Cô ta sao lại để ý tôi?”
Từ xế chiều, Facebook của cô không biết từ đâu kéo đến một đám Anti-fan, thậm chí còn mắng nhiếc cô thậm tệ.
Lâm Vi nhìn cô không có trả lời, nói tiếp: "cậu không sao chứ?"
Chín giờ rồi mà Cao Thanh Thu còn chưa ăn cơm.
"Mình không đói." Cao Thanh Thu lơ đãng trả lời Lâm Vi một câu.
Cô hiện tại nội tâm chỉ có một loại cảm giác tan vỡ, cảm thấy mọi sự cố gắng của cô thời gian qua đều sụp đổ.
Tiểu thiên tài là người bạn trên mạng cô đã quen lâu ngày, cùng là làm truyền thôn, nhân phẩm không tệ, bình thường giúp đỡ cô rất nhiều.
Từ miệng cậu ta Cao Thanh Thu mới biết được, nguyên nhân cô bị mắng mỏ như thế này.
Lạc Tuyết này là một chủ blog khá có tiếng.
Cao Thanh Thu gần đây khá nổi tiếng, khiến Lạc Tuyết không vui.
Lạc Tuyết kia liền ở sau lưng cố ý nói xấu cô.
Bịa đặt những bí mật vốn không có để bôi đen sau lugnw Cao Thanh Thu, trọng đểm là vài Blogger có tiếng tăm cũng đều tham dự chuyện này.
Ngay từ đầu, phía dưới bình luận còn có mấy người giúp cô lên tiếng, sau đó trực tiếp liền bị vô vàn bình luận của thủy quân nuốt mất.
Cao Thanh Thu vốn là cho rằng ở trên mạng, tất cả mọi chuyện sẽ đơn giản một chút, không nghĩ tới cũng có những ghen ghét đố kỵ này.
Cô đăng status thanh minh nhưng vẫn bị đám thủy quân vào công kích, thậm chí mấy Blogger kia còn cắt câu lấy nghĩa để xuyên tạc ý của cô.
Cao Thanh Thu từ đầu không rõ tại sao mấy người kia lại hãm hại cô như vậy, sau này tiểu thiên tài nói cho cô biết, những Blogger kia làm cùng trong một công ty giải trí.
Cho nên, vô luận Cao Thanh Thu nói cái gì, làm cái gì, cô cũng không có khả năng thắng, bởi vì, cái cô phải đối mặt không phải chỉ là một đám người, mà là cả một công ty, và cả một đám thủy quân mà bọn họ vung tiền thuê đến.
Chuyện này, làm cho Cao Thanh Thu tâm lực quá mệt mỏi, hai ngày ngủ không được ngon giấc, có lẽ là căn bản không ngủ.
-
Chạng vạng tối, xe Lý Sơn dừng ở cửa ký túc xá của Cao Thanh Thu, anh ta gọi điện thoại cho Cao Thanh Thu.
Hoa Ngọc Thành ngồi ở ghế sau, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, Cao Thanh Thu mấy hôm nay không về nhà, ở lại ký túc xá, thậm chí ngay cả một cuộc gọi cũng không có.
Hoa Ngọc Thành nhìn ngoài cửa sổ, mãi đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen, mới nhìn thấy bóng người của Cao Thanh Thu xuất hiện dưới ánh đèn đường.
Cô mặc quần jean, áo sơmi, trong gió đêm lộ ra vẻ đơn bạc.
Hai ngày nay Hoa Ngọc Thành còn đang tức giận, giờ phút này nhìn thấy Cao Thanh Thu, trên mặt cũng không có nửa điểm vui vẻ của mọi khi.
Anh đối với cô rất tốt, vậy mà cô lại có thể không thèm đếm xỉa đến anh, cái này còn chưa đủ làm cho anh tức giận sao?
Cao Thanh Thu đi tới, mở cửa xe. Chưa nói câu gì đã trực tiếp nhào vào trong lòng anh.
"..." Phải biết, Hoa Ngọc Thành còn đang lửa giận phừng phừng, muốn tới tìm cô tính sổ. Kết quả, cô lại làm cái gì đây hả?
Cô nhắm mắt lại, tựa vào trong ngực anh, bộ dáng mệt mỏi tới cực điểm,cả người đều đã mệt mỏi đến cực hạn.