Chỉ là thêm chút hoa, dán thêm chữ "Hỉ"...
Kết quả, Lý Sơn vừa nói xong, lại nghe thấy Hoa Ngọc Thành nói: "Cậu để ý nhiều quá đó!"
"..."
là là là!
Lý Sơn biết, mình lại nói sai rồi.
-
Hơn chín giờ tối, Hoa Ngọc Thành ở phòng để đàn, ngồi ở trước cây dương cầm, Lý Sơn đứng ở một bên, nhìn Hoa Ngọc Thành.
Anh ngồi ở trên ghế, ngón tay đặt ở trên phím đàn đen trắng.
Giống như một bộ ảnh hoàn mỹ, nếu như không phải là bên cạnh có xe lăn, sợ rằng người bên cạnh căn bản cũng không tưởng tượng ra, anh bình thường đi lại đều cần xe lăn thay chân.
Ngón tay của Hoa Ngọc Thành ở phía trên phím đàn dương cầm nhấn hai cái, tay đột nhiên đập phải trên phím đàn.
Lý Sơn thấy vậy, bị dọa sợ hết hồn, "Ngài Hoa."
Trong mắt của Hoa Ngọc Thành không thấy có nổi một tia vui vẻ, anh nhớ tới chân mình bị tàn phế, muốn dùng chân đạp bàn đạp* phía dưới dương cầm cũng không làm được.
Nhớ tới hôm nay Lão thủ trưởng tới, anh ngay cả gặp mặt cũng không dám.
Lý Sơn nhìn Hoa Ngọc Thành như vậy,cũng không biết nên làm gì, gần đây bọn họ chuyển tới bên này ở, cơ hồ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Cao Thanh Thu, cho nên, Hoa Ngọc Thành tình trạng gần đây đều rất tốt.
Đã rất lâu không nổi giận rồi.
Nhưng mà...
Một giờ trước, Lão thủ trưởng gọi điện thoại cho Hoa Ngọc Thành chúc anh tân hôn hạnh phúc.
Sau cuộc gọi đó, Hoa Ngọc Thành trở nên không vui.
Hoa Ngọc Thành giận một cái, Lý Sơn liền run lẩy bẩy, "Phu nhân bây giờ đang tắm, nếu không tôi đi tìm cô ấy?"
Chỉ cần Cao Thanh Thu vừa xuất hiện, Hoa Ngọc Thành liền vui vẻ trở lại.
"Không cần nói cho cô ấy." Hoa Ngọc Thành âm thanh rất trầm thấp.
Coi như cùng Cao Thanh Thu kết hôn, anh cũng chưa bao giờ muốn bị cô nhìn thấy một mặt chật vật của mình.
Nói tới chỗ này, Hoa Ngọc Thành nhìn chằm chằm Lý Sơn một cái, "Những chuyện trong quá khứ, cậu đừng nhiều chuyện, đừng nói cho cô ấy biết."
"... Vâng." Lý Sơn bất đắc dĩ than thở.
Cũng không biết Ngài Hoa lúc nào mới buông xuống được.
Anh ta thấy, so với một người vợ, Cao Thanh Thu càng giống như là nguồn vui vẻ của Hoa Ngọc Thành hơn.
-
Cao Thanh Thu đang trong bồn tắm ngâm nước, phòng tắm ở đây rất lớn, có thể chứa hơn một người ngâm, cảm thấy sau này mà có con thì cả nhà sẽ cùng nhau ngâm bồn.
cô đùa bỡn cánh hoa hồng trên mặt nước, nghĩ tới chuyện lát nữa chuẩn bị làm, có chút khẩn trương.
Vài hình ảnh không thể miêu tả hiện lên trong đầu cô, mặt của cô không tự chủ liền đỏ bừng.
Hình như ngâm nước hơi lâu,lúc đi ra ngoài có chút choáng váng, thấy Hoa Ngọc Thành còn chưa có trở lại, liền tự mình lên giường.
Hôm nay ga trải giường cùng chăn đều là màu đỏ, rất rực rỡ.
Lúc còn nhỏ xem ti vi liền thường xuyên tưởng tượng mình biến thành cô dâu, bây giờ thật sự đến lượt mình, lại có chút cảm giác khó hình dung.
...
Cửa phòng bị đẩy ra, Hoa Ngọc Thành từ bên ngoài đi vào,đèn đầu giường vẫn mở, Cao Thanh Thu nằm ở trên giường. Anh đến mép giường, phát hiện cô đã ngủ rồi.
Tẩy trang xong khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng.
Nhìn thấy cô, tâm tình của Hoa Ngọc Thành cảm thấy tốt lên nhiều.
Anh ở dưới nhà đã tắm qua,cũng đã đổi quần áo sạch, trên người mặc quần áo ngủ, tự mình lên giường.
Hoa Ngọc Thành nằm nghiêng, không nhúc nhích, ôn nhu nhìn Cao Thanh Thu ngủ, mãi đến khi Cao Thanh Thu buông gối ôm ra, trở mình, trực tiếp lăn vào trong ngực của anh.