Khả năng trong mắt anh, cô chắc chỉ là một đứa trẻ con.
Cao Thanh Thu chống cằm, thở dài một cái.
Thu hút sự chú ý của Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành thấy cô phiền muộn, hỏi: "sao thế?"
Cao Thanh Thu chọc chọc thức ăn trong bát, "Không thấy ngon miệng."
"Mới vừa rồi không phải là còn kêu đói sao?" Cô là một con hàng ham ăn, lại cũng có lúc không muốn ăn sao?
Cao Thanh Thu cúi đầu, không nhìn Hoa Ngọc Thành, rất nghiêm túc nói: "Nhìn thấy chú không vui, em cũng không vui, cho nên không thấy ngon miệng."
Hoa Ngọc Thành nhìn bộ dáng này của cô, nhịn không được bật cười, "Ăn cơm đi."
Mặc kệ có bao nhiêu chuyện không vui, nói chuyện với cô, đều có thể tạm thời quên hết những thứ chuyện không vui kia.
Cao Thanh Thu nói: "em muốn ăn tôm."
"Đều là của em." Trên bàn có một đĩa tôm khá lớn.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, "chú giúp em bóc đi."
Cô trực tiếp gắp con tôm vào bát anh.
Sai bảo người khác mà lại tự nhiên như vậy sao?
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, tay cũng không tự chủ cầm con tôm, bắt đầu bóc cho cô, bóc xong lại đưa sang bát cô.
Lý Sơn không yên tâm về Hoa Ngọc Thành, đi theo ba mẹ của Hoa Ngọc Thành xong liền trở lại phòng nghỉ.
Vốn cho là tâm tình hiện tại của Hoa Ngọc Thành khẳng định xấu tới cực điểm, kết quả vừa tiến đến, lại phát hiện Ngài Hoa cao lãnh khó gần hàng ngày, đang giúp cô vợ nhỏ bóc tôm.
Trời ơi!
Hoa Ngọc Thành bị đánh tráo mất rồi sao?
Bởi vì từng có trước kia có mấy lần kinh nghiệm, Lý Sơn cũng không dám quấy nhiễu, trực tiếp lui đi ra, để hai người họ ở bên trong dùng cơm.
...
Hai giờ chiều, phần lớn khách mời đều cơm nước xong, chuẩn bị rời đi, Vũ Minh Hân còn bị nhốt ở trong phòng nghỉ.
Cô ta nhìn đồng hồ đeo tay, đã bị nhốt ba giờ, trong lòng kìm nén lửa giận.
Vừa tức vừa đói.
Không gọi được điện thoại để cầu cứu, lại không có biện pháp gì, chỉ có thể ở nơi này nhẫn nại.
Thật lâu sau cửa được mở ra, cô ta vội vàng đứng lên, xuất hiện ở cửa, là Hoa Châu Du.
Hoa Châu Du đi vào, chị vô cùng ôn nhu, nhìn cô ta một cái làm cho Vũ Minh Hân không dám càn rỡ.
Vũ Minh Hân nhịn xuống một bụng lửa, "dì."
Hoa Châu Du nhìn Vũ Minh Hân một cái, đi tới, thái độ lịch sự, "Xin lỗi, chồng tôi có một số việc, quên cháu ở nơi này."
Hoa Châu Du thái độ vô cùng lễ độ, làm cho người đối diện cảm thấy, Cố Trường Bình cũng không phải cố ý
Có thể trong lòng Vũ Minh Hân đã rõ ràng, coi như Cố Trường Bình có việc, thật sự quên, nhưng đem cô ta nhốt ở chỗ này, lại là chuyện gì xảy ra?
Hết thảy các thứ này rõ ràng là cố ý.
Cô ta không nhịn được cười một tiếng.
Hoa Châu Du nhìn Vũ Minh Hân, "cháu cười cái gì?"
Vũ Minh Hân nói: "Bởi vì cháu không hiểu, tại sao các người đều như vậy, che chở cho Cao Thanh Thu. Rõ ràng cô ta... Cô ta lúc trước ở trường cùng Đinh Cẩn qua lại, cháu nói đều là sự thật."
Chuyện này, Hoa Châu Du mới vừa ở bên ngoài có nghe Cố Trường Bình nói qua, cũng biết tại sao chồng chị lại đem Vũ Minh Hân nhốt ở chỗ này.
Nghe được tin Đinh Cẩn cùng Cao Thanh Thu từng yêu nhau, làm cho Hoa Châu Du nhớ tới lần đầu tiên Cao Thanh Thu tới nhà, Đinh Cẩn nhìn thấy Cao Thanh Thu thái độ vô cùng khác thường.
Chị lúc đó không hiểu, tại sao Đinh Cẩn nhìn thấy Cao Thanh Thu lại kháng cự và lạnh lùng như vậy, nhưng mà bây giờ, chị hiểu được rồi.
Trong lòng có chút đau lòng cho con mình.
Tại sao cưng chiều Cao Thanh Thu
Hoa Châu Du nhìn Vũ Minh Hân, "Biết tại sao mình lại bị nhốt ở chỗ này không?"
Vũ Minh Hân cứng đờ, "Bởi vì các người đều che chở Cao Thanh Thu!"