Sáng hôm sau, Hoa Ngọc Thành nghe Lý Sơn báo cáo công việc qua điện thoại, Cao Thanh Thu liền xuống nhà ăn sáng trước.
Hoa Châu Du bảo người lấy thuốc ra để ở một bên, nói với Cao Thanh Thu: "Đây là thuốc tối hôm qua bác sĩ Kỷ kê cho Ngọc Thành, lát nữa em bảo Ngọc Thành uống đi."
"..." Cao Thanh Thu nhìn Hoa Châu Du, không nghĩ tới bác sĩ Kỷ lại kê thêm thuốc cho Hoa Ngọc Thành. Nghĩ đến phản ứng của Hoa Ngọc Thành tối hôm qua, như vậy, còn cần uống thuốc sao?
Cao Thanh Thu nói: "Chị ơi, hay là đừng cho chú ấy uống thuốc này nữa."
"Không uống thì bao giờ mới tốt lên được? Đợi lát nữa nó xuống, em cùng chị khuyên nó một chút." Hoa Châu Du nói: "nó chính là đến chết vẫn sĩ diện. Mặt mũi có thể bỏ ra ăn thay cơm được không? Thật là, ngay cả thân thể của mình cũng mặc kệ."
"..." Cao Thanh Thu nghe Hoa Châu Du lải nhải một trận, quả thật không biết nên nói cái gì.
Cô căn bản cũng không nghĩ ra, là ai truyền tin đồn nhảm Hoa Ngọc Thành không được làm cô hiểu lầm.
Đang lúc này, Hoa Ngọc Thành xuống tới, là Lý Sơn đẩy anh xuống.
Xe lăn của anh dừng ở bên cạnh Cao Thanh Thu, dì Ngô mang đồ ăn sáng ra cho anh, Hoa Châu Du nói: "uống thuốc trước đã."
"Thuốc gì?" Hoa Ngọc Thành nhìn về phía thuốc để trên bàn, nhíu mày một cái.
Hoa Châu Du nói: "xem tình hình của cậu bây giờ, Minh Viễn kê thêm cho cậu."
"..." Hoa Ngọc Thành nhìn về phía Cao Thanh Thu, thâm sâu khó lường nói: "Nếu như Thanh Thu bảo em uống, em liền uống. Thanh Thu, em muốn anh uống sao?"
"..." Cao Thanh Thu ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, từ trong đáy mắt của anh thấy được tia gian xảo. Trong đầu không khỏi lại hiện lên hình ảnh tối hôm qua.
Hoa Châu Du nghe thấy Hoa Ngọc Thành nói như vậy, phảng phất thấy được hy vọng, "Thanh Thu, nhanh lên."
Chị cảm thấy Hoa Ngọc Thành muốn tìm Cao Thanh Thu tới làm cớ, thật là quá ngu ngốc rồi, Thanh Thu là người của chị đấy!
Anh đã nói như thế, nếu Cao Thanh Thu mở miệng, anh còn ngại gì mà không uống?
Kết quả lại thấy đến Cao Thanh Thu lắc đầu: "Không được. Thuốc này khó uống như vậy, em không muốn để cho chú ấy uống."
"..."
Hoa Châu Du không còn gì để nói.
Đã nói là cùng nhau khuyên Hoa Ngọc Thành uống thuốc rồi mà!
Hoa Ngọc Thành hài lòng xoa xoa đầu của cô, nói với Hoa Châu Du: "Chị xem, Thanh Thu đã nói không cần uống, chị cũng đừng quan tâm."
"Em nhất định là uy hiếp con bé rồi! Vô sỉ." Hoa Châu Du có chút ghét bỏ nói.
Hoa Ngọc Thành nhớ tới chuyện tối hôm qua, mặc dù chỉ là dạy dỗ qua loa, nhưng cũng coi là uy hiếp đi.
Anh cũng không phủ nhận, quay sang nói với Hoa Châu Du: "chuyện Hôn lễ chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Gần như xong hết rồi."hôn lễ Hoa Ngọc Thành là Hoa Châu Du một tay tổ chức, chị tự hào nói: "Có chị của cậu ở đây, cậu có cái gì không yên lòng."
Ba mẹ đã lớn tuổi, Hoa Ngọc Thành đi đứng lại không tiện, những chuyện này, dĩ nhiên do chị phụ trách.
Chị cũng đã gửi thiệp mời cho họ hàng nhà họ Cao.
Về phần khách mời khác, lúc trước định ngày tổ chức hôn lễ cho Hoa Ngọc Thành cũng đã phát thiệp mời.
Hoa Châu Du cũng gọi điện thoại xác nhận lại ai sẽ tham dự.
Chị nhìn Cao Thanh Thu, "Đúng rồi Thanh Thu, nhớ đưa so đo của phù dâu của em đến đây để còn đo lễ phục nhé!"
Cao Thanh Thu lễ phép đáp: "vâng ạ."
Cô đã chọn Lâm Vi cùng Trương Tâm Dao.
Cô gửi tin nhắn bảo bọn họ gửi so đo gửi cho chị Hoa rồi
Hoa Châu Du nói: "Vậy hai đứa cứ từ từ ăn, chị đi gọi điện thoại. Đúng rồi, nhớ bắt nó uống thuốc hộ chị đấy."
Trước khi đi, chị còn tâm tâm niệm niệm muốn Hoa Ngọc Thành uống thuốc.