Bởi vì đã đến tháng mười, khí trời bắt đầu mát mẻ, bên ngoài thỉnh thoảng có gió thổi tới...
Hoa Ngọc Thành ngồi trên xe lăn, nhìn Cao Thanh Thu nghiêm túc ở trước gương chọn quần áo, chải tóc, không nhịn được cười một tiếng.
Nhất cử nhất động của cô, đều tiết lộ ra cô đang khẩn trương và thấp thỏm, đồng thời lại có chút mong chờ, gả cho anh, cô lại vui mừng như thế sao?
Rõ ràng người khác tránh anh còn không kịp.
"Em Xong chưa?" Kiên nhẫn rất lâu, anh mới hỏi một câu.
Cao Thanh Thu nhìn mình trong gương, "được rồi được rồi."
Cô đi tới, đẩy Hoa Ngọc Thành ra cửa.
Lý Sơn đã chờ sẵn
Trên đường, Cao Thanh Thu nhìn ngoài cửa xe, vẫn không nói chuyện.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, "Làm sao, không muốn gả cho anh nữa à?"
Anh nói những lời này, làm cho Lý Sơn đang lái xe sững sờ, cả trái tim đều treo lên.
Ngài Hoa làm sao đột nhiên hỏi tới loại vấn đề này?
Mặc dù Cao Thanh Thu rất biết điều, nhưng vạn nhất lúc này cô mà nói một câu, cô không muốn gả nữa! Vậy, sự tình sẽ biến thành cái dạng gì?
Nhưng mà, Hoa Ngọc Thành đã nói ra miệng, Lý Sơn cũng vô lực ngăn cản.
Suy nghĩ một chút hôm nay Cao Thanh Thu dường như có chút là lạ, người phụ nữ này, không phải là hối hận rồi đấy chứ!
Nếu là như vậy... Anh nhất định sẽ không tha cho cô!
Cao Thanh Thu đang nhìn phong cảnh ngoài cửa, điều chỉnh tâm tình khẩn trương, nghe được lời của Hoa Ngọc Thành, quay đầu lại, nói ra nguyên nhân, "Không phải. Em lần đầu tiên đi đăng ký kết hôn, có chút khẩn trương."
Không phải là có chút, mà là vô cùng khẩn trương.
Cái này còn chưa tới cục dân chính, tim đã khẩn trương đến giống như là muốn nhảy ra ngoài.
Hoa Ngọc Thành nghe vậy, nhịn không được bật cười, "anh cũng là lần đầu tiên đi đăng ký mà."
Cao Thanh Thu phản ứng lại, nhìn Hoa Ngọc Thành, "Vậy chú cũng đang khẩn trương sao?"
Đôi mắt mong đợi nhìn Hoa Ngọc Thành, Hoa Ngọc Thành nhìn cô, cũng không trả lời vấn đề này.
Đùa, coi như anh đang khẩn trương, anh sẽ nói ra sao?
Cao Thanh Thu thấy anh không trả lời, nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút không được tự nhiên mà nói: "Cũng đúng, cái gì chú cũng đã gặp qua, làm sao mà khẩn trương được?"
Chỉ là đăng ký kết hôn mà thôi, anh chắc chắn sẽ không khẩn trương đâu!
Nhưng mà nghe cô nói,Hoa Ngọc Thành lại cảm giác trái tim của mình đập nhanh hơn rất nhiều so với bình thường.
Việc nhận giấy hôn thú có một khâu quan trọng là tuyên thệ, Cô Thanh Thu vừa vất vả hồi phục lại tinh thần sau khi điền xong tài liệu thì đi ra, ai ngờ người nhận đăng kí kết hôn lại hỏi cô đến ba lần một câu hỏi: “Cô là tự nguyện gả đi đúng không?”
Hỏi đến mức khiến Cao Thanh Thu càng lo lắng hơn.
Đến múc lúc đọc lời tuyên thệ cô lo lắng đến đổ mồ hôi: “ Chúng tôi tuyến thệ kết làm vợ chồng, từ nay trở đi cùng gánh vác trách nhiệm hôn nhân và nghĩa vụ hiếu thảo với ba mẹ, dạy dỗ con cái yêu quý lần nhau, tin nhau, nhường nhịn nhau, hoạn nạn cùng có nhau, yêu nhau cả đời! sau này vô luận xảy ra chuyện gì, dù giàu hay nghèo, khỏe mạnh hay bệnh tật, tuổi trẻ hay già cả thì đều cùng nhau, chung hoạn nạn, đồng cam cộng khổ, trở thành người yêu cả đời nhau! Chúng tôi xin giữ vừng lời thề hôm nay, chắc chắn có thể bảo vệ lời thề hôm nay!”
Vì những người khác không thể vào, Lý Sơn lại ở bên người gấp gáp đi qua đi lại, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.