"Trợ lý Lý." Cô ta chột dạ nhìn Lý Sơn, không có nghĩ tới cô gái đứng ở trước mặt mình lại thật sự quen biết Lý Sơn.
Xong rồi xong rồi, cô ta cảm giác mình hôm nay chọc phải họa lớn rồi.
Chủ yếu là bình thường những người phụ nữ kia ăn mặc trang điểm xinh đẹp đến tìm Lý Sơn, Lý Sơn đều là cự tuyệt, làm sao một cô gái nhìn bình thường đến đây lại thành ra thế này!
Lý Sơn nhìn Cao Thanh Thu, quan tâm nói: "Từ trường đến đây xa lắm phải không?"
"Không xa." Cao Thanh Thu nói: "Ngồi vài chặng xe buýt là đến."
"Đại tiểu thư của tôi, cô muốn trở về thì phải nói với tôi một tiếng, em cho người đi đón cô là được." Đưa đón Cao Thanh Thu chuyện này, đều là do anh ta phụ trách.
Nếu để cho Ngài Hoa biết, anh ta cảm giác mình kiểu gì cũng bị mắng.
Cao Thanh Thu nói: "Như vậy sao được chứ! Anh bận rộn như vậy..."
Lý Sơn nói: "Bận rộn đi nữa cũng không thể mặc kệ cô? Đi, đi lên trước đi!"
Nữ tiếp tân kia len lén chạy tới, ở trước mặt giúp bọn họ nhấn nút thang máy.
Cô ta nhìn Cao Thanh Thu, "Chuyện mới vừa rồi thật xin lỗi, em không biết cô là bạn của trợ lý Lý."
Nét mặt của cô ta đặc biệt lúng túng.
Dù sao cô ta mới vừa còn nói, Lý Sơn không phải người bình thường có thể gặp, mà bây giờ, chỉ thấy Lý Sơn dỗ dành Cao Thanh Thu như dỗ dành tiểu tổ tông vậy.
Cô ta nếu là lúc này không xin lỗi, quay đầu Cao Thanh Thu vừa lên đi, cùng Lý Sơn tố cáo, mình không phải sẽ chết chắc sao?
Cao Thanh Thu nhìn cô ta một cái, cười một tiếng, "Không có việc gì."
Nếu như cô mỗi chuyện như thế này cũng phải đi so đo, có thể sẽ tức chết lâu rồi!
Lý Sơn hỏi: "chuyện gì vậy?"
Cao Thanh Thu nói: "Không có gì."
Lý Sơn nhìn về phía bộ dáng chột dạ của nữ lễ tân, rất nhanh liền hiểu chuyện gì xảy ra.
Anh ta nói với nữ lễ tân kia: "cô ngày mai không cần đi làm nữa."
Nữ lễ tân nghe được lời của Lý Sơn, giống như ngũ lôi oanh đỉnh "Ngài Lý, em thật sự không phải cố ý, chẳng qua là em mới vừa rồi không biết cô gái này là bạn của anh, nên mới cư xử như vậy."
Lý Sơn nhìn cô ta, "cô ấy có phải bạn của tôi hay không, cô cũng không được đối xử với cô ấy như vậy. Lễ tân là bộ mặt của công ty, nếu như bộ mặt công ty chúng ta bị cô bôi nhọ như thế này, người khác còn dám tới sao?"
Lý Sơn nói một trận, giáo huấn nữ tiếp tân kia không đất dung thân.
Cô ta cúi đầu, muốn giải thích, chỉ nói ấp a ấp úng một chữ "Em..."
Âm thanh liền bị thang máy dừng lại âm thanh cắt đứt. Lý Sơn dẫn Cao Thanh Thu tiến vào thang máy, đem nữ tiếp tân kia ở lại ngoài cửa.
Cao Thanh Thu nhìn bộ dáng của Lý Sơn, nói: "đột nhiên phát hiện anh thật là hung dữ!"
Lý Sơn xoa xoa mi tâm, "Ai bảo bọn họ làm việc không đáng tin cậy."
Cũng còn may Ngài Hoa không biết chuyện này, nếu không, liền anh ta đều giống như ai đó cũng bị giáo huấn!
Cho nên, loại chuyện này vẫn nên xử lý nhanh gọn, đỡ gây phiền toái cho anh ta.
Hai người lên trên, từ thang máy đi ra, Cao Thanh Thu đi theo Lý Sơn, vòng vo qua hai cửa, đến cửa phòng họp.
Mới vừa tan họp, trong phòng họp lớn như vậy, chỉ có một mình Hoa Ngọc Thành.
Anh đang nhìn chằm chằm máy tính,âm thanh của Cao Thanh Thu đột nhiên vang lên, "chú ơi, em về rồi này!"
Hoa Ngọc Thành ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, nơi Cao Thanh Thu đang đứng.
Đây là... Ảo giác sao?
Cao Thanh Thu thấy anh nhìn mình cằm chằm ngây người, không nhịn được hỏi: "Em đẹp đến vậy sao?"
Hoa Ngọc Thành ho một tiếng, ánh mắt chuyển hướng màn hình máy vi tính, phảng phất không có chút nào mong đợi được nhìn thấy cô. Bình tĩnh mà hỏi: "Sao đột nhiên trở lại rồi?"
"Em đoán chú khẳng định nhớ em rồi, cho nên tới xem một chút." Cao Thanh Thu đi tới bên cạnh bàn, ngồi vào cái ghế bên cạnh, mắt to nhìn chăm chú anh, "Có nhớ em hay không? Có hay không hả?"