"Mày nói cái gì!" Giọng nói của Bà Cao, một cái trở nên kích động.
Cao Thanh Thu lại nói không muốn sính lễ đám hỏi?
Bà ta làm sao lại có con gái ngu xuẩn như vậy?
Nhà họ Hoa giàu có như vậy,sính lễ đám hỏi ít nhất phải cho hai ba trăm triệu đi!
Cao Thanh Thu không có nghe Bà Cao nói nhiều, trực tiếp cúp điện thoại.
Cô biết, nếu như không cúp điện thoại, tiếp đó, lại tránh không khỏi Bà Cao không ngừng một hồi lải nhải.
Bà Cao cũng đang định khuyên nhủ Cao Thanh Thu, kết quả, không có chờ mình mở miệng, điện thoại liền bị cúp không thương tiếc.
Bà ta giận đến điên người, chỉ quay sang cô của Cao Thanh Thu nói: "cô xem xem, làm sao lại có loại con gái như thế này? Thật là không nghe lời."
Bà còn nghĩ rằng, Cao Thanh Thu đến Nhà họ Hoa, mình làm sao cũng có thể nhận được Sính lễ đám hỏi.
Nếu có thể lấy được một cái biệt thự lớn, sau này Cao Thanh Đức kết hôn, cũng có thể tìm cô gái tốt hơn.
Dầu gì, có vài trăm triệu trong tay, Cao Thanh Đức mấy năm này học phí cũng coi như có chỗ dựa rồi! Nhưng Cao Thanh Thu lại không hiểu chuyện, không có chút nào vì em trai lo nghĩ, thật tức chết bà ta rồi!
Cô Tình khuyên nhủ: "Không có coi như xong đi, Thanh Thu cũng là nghĩ cho chị, nếu như người ta đưa sính lễ đám hỏi, chị không phải là còn phải vì Thanh Thu chuẩn bị của hồi môn sao. Bây giờ trong nhà hai đứa bé đang đi học, chị có thể lo số tiền này sao?"
"Liền như vậy?" Bà Cao kích động nói: "Làm sao có thể tính rồi hả? Không phải là con gái của cô, cô đương nhiên không nóng lòng."
Bà ta nghĩ qua, Nhà họ Hoa cho sính lễ đám hỏi, bà ta từ bên trong tùy tiện cầm một vài chục triệu mua của hồi môn cho Cao Thanh Thu là được, còn lại đều là của bà ta.
Cho nên, lễ vật đám hỏi này là nhất định phải lấy cho bằng được.
Nói xong, bà ta cũng không đoái hoài tới ở chỗ này cùng cô của Cao Thanh Thu nói nhảm, trực tiếp ra ngoài, chuẩn bị đi vào nội thành một chuyến.
-
Hoa Ngọc Thành hôm nay ở công ty, lúc Cao Thanh Thu gọi điện thoại tới, bọn họ đang họp, là Lý Sơn nhận.
Lý Sơn nói địa chỉ, Cao Thanh Thu trực tiếp đi qua.
Công ty rất lớn, đến đại sảnh, Cao Thanh Thu lần đầu tiên tới có chút lạc đường, cô đi tới quầy lễ tân, "chào chị, em đến tìm Lý Sơn,."
Nữ tiếp tân nhìn Cao Thanh Thu một cái, bình thường qua lại công ty, tìm Lý Sơn, phần lớn ăn mặc toàn hàng hiệu, nhưng, Cao Thanh Thu lại ăn mặc rất phổ thông, nhìn một cái, liền nhìn ra chính là một sinh viên nghèo.
Nữ tiếp tân nói: "cô muốn gặp Lý Sơn sao? Có hẹn trước không?"
"Em có gọi điện thoại cho anh ta rồi."
Nữ tiếp tân hỏi tiếp, giọng khinh thường: "Tên."
Cao Thanh Thu báo tên, tiếp tân kiểm tra lại thì không tra được,, nhất thời cảm thấy Cao Thanh Thu là tên lừa đảo, không nhịn được liếc Cao Thanh Thu, "Không có tên của cô."
"Cô nói cho em biết phòng làm việc của anh ta ở đâu là được,em có thể tự đi tìm." Cao Thanh Thu cảm thấy mình có thể tự đi qua.
Nữ tiếp tân kia nghe xong lời của cô, không nhịn được cười trào phúng, "Muốn gặp trợ lý Lý có rất nhiều người, loại phụ nữ trơ trẽn như cô em tôi cũng thấy nhiều rồi. Anh ấy cũng không phải là người cô em muốn gặp là có thể gặp!"
Mỗi ngày đều phải ứng phó những loại người như thế này, thật là phiền chết rồi!
Cao Thanh Thu lấy điện thoại di động ra, đang chuẩn bị gọi cho Lý Sơn, kết quả, Lý Sơn đã xuống tới rồi, "Thanh Thu."
Anh ta nhìn thấy Cao Thanh Thu, đi tới.
"Anh làm sao biết tôi đến?" Cao Thanh Thu nhìn Lý Sơn, không nghĩ tới anh ta tới kịp thời như vậy.
Anh ta lúc này không phải là đang rất bận rộn sao?
Lý Sơn nói: "Sợ cô lạc đường, tôi xuống xem một chút."
Hơn nữa,cô là bảo bối của Ngài Hoa, anh ta sao có thể mặc kệ ném cho người khác?
Chỉ có tự mình đến tiếp, anh ta mới yên tâm.
Cao Thanh Thu nhìn nữ tiếp tân đang ngẩn người ở một bên, cô ta đại khái cũng không nghĩ tới, Lý Sơn sẽ xuất hiện ở nơi này.