Kết Hôn Nhanh Chóng

Chương 156




Giường rất lớn, chính giữa hai người để lại khoảng cách, Cao Thanh Thu tiến vào gần hơn một chút, hỏi: "chú ơi, em nằm sát vào chú được không?

Vừa mới dứt lời, Hoa Ngọc Thành liền đưa tay ra, một tay đem cô kéo gần trong ngực, ở bên tai cô trầm thấp hỏi: "Như vậy có đủ gần chưa?"

Cao Thanh Thu: "..."

Cô rõ ràng chỉ là muốn gần anh thêm một chút, nhưng là cái này cũng quá gần đi chứ?

Cô giải thích: "Em không phải là có ý này."

"tôi biết." Hoa Ngọc Thành ôm chặt cô, là anh muốn gần cô như vậy, mong được ôm cô vào trong ngực.

Nhất là những ngày cô không có ở đây, cái ý niệm này đã ở trong đầu lặp lại vô số lần.

Cô đại khái sẽ không biết, anh thậm chí có một loại cảm giác muốn trói cô ở bên cạnh mình, không bao giờ muốn cách xa cô.

Cao Thanh Thu nằm ở trong ngực Hoa Ngọc Thành, ngửi được mùi hương nhàn nhạt vô cùng dễ chịu trên người anh, có một loại cảm giác vô cùng an tâm.

Coi lật người, dựa lưng vào ở trong ngực anh, ôm lấy cánh tay anh, "chú ngủ rồi hả?"

Hoa Ngọc Thành cúi đầu, hôn một cái lên mái tóc mềm mại của cô, "Không nói cho anh một chút chuyện ở trong trường học sao?"

Đối với chuyện của cô, anh cũng rất tò mò, dù là cii chỉ nói là nói nhảm, anh cũng thích nghe.

Rõ ràng lúc trước, anh thích an tĩnh, ghét nhất người khác ồn ào...

"Không có gì đáng nói a!" Vũ Minh Hân ngược lại là thật đáng hận, nhưng, anh bận rộn như vậy, Cao Thanh Thu cũng không muốn kể loại chuyện nhỏ này phiền làm phiền anh.

Hoa Ngọc Thành cưng chiều đưa đưa tay vòng ở trong ngực, "Tùy tiện nói một chút, nói cái gì cũng được."

"Đúng rồi." Cao Thanh Thu suy nghĩ một chút, rốt cuộc nhớ tới một chuyện: "Huấn luyện viên lớp em vô cùng đẹp trai."

Mỗi lần nhìn huấn luyện viên Lưu, Cao Thanh Thu liền không nhịn được muốn nhìn một chút, chú Hoa của cô mặc quân trang nhìn sẽ như thế nào.

Hoa Ngọc Thành: "..."

Cho nên anh hỏi hồi lâu, có được một câu trả lời như vậy?

Sớm biết anh còn lâu mới hỏi!

Hết lần này tới lần khác đề tài đã gợi lên, không nói một chút, lại cảm thấy không cam lòng.

Anh hướng về phía Cao Thanh Thu hỏi: "Đẹp trai cỡ nào?"

"Dù sao thì là rất tuấn tú! Lớp chúng em rất nhiều nữ sinh đều thích thầy ấy."

"Em có thích không?" Hoa Ngọc Thành nghe cô tán dương, có chút không thoải mái.

Vốn là muốn biết cô ở trong trường học xảy ra việc gì, kết quả, lại nghe được cô khen người khác đẹp trai!

Cao Thanh Thu nói: "Cũng được!"

" Cũng được " là có ý gì?" Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu trong ngực.

"Em không ghét, cũng không phải là thích..."

Nghe được cô nói không thích, trong lòng Hoa Ngọc Thành nổi lên trận vui vẻ.

Anh tò mò nhìn Cao Thanh Thu, "Tại sao không thích? Các bạn học đều thích không phải sao?"

Cao Thanh Thu vốn là muốn nói:Em thấy anh ta không đẹp trai bằng chú, nhưng mà nhìn thấy Hoa Ngọc Thành chuyên tâm ánh mắt, không có có ý nói ra.

Cô hỏi ngược lại: "Em nếu là thích anh ta, chú chẳng nhẽ không tức giận sao?"

Hoa Ngọc Thành nhíu mày, "Ý là, anh không tức giận, em liền yêu thích, đúng không?"

Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành bộ dáng nghiêm túc, không nhịn được bật cười, "Làm sao, chú ghen rồi hả?"

Cô chẳng qua là cảm thấy đàn ông mặc quân trang rất tuấn tú, tiếc nuối mình chưa từng thấy qua Hoa Ngọc Thành mặc quân trang trông như thế nào.

Hoa Ngọc Thành làm sao có thể thừa nhận mình đang ghen?

Anh lãnh đạm nói: "Không có."

Nhận ra tay anh lại buông lỏng mình ra, cầm sách lên để đọc.

Cái này mà gọi là không ghen thì có ma mới tin!

Cao Thanh Thu lấy lòng ôm lấy cánh tay của anh, "chú à, em sai rồi, em không bao giờ khen người khác đẹp trai trước mặt chú nữa, chú đẹp trai nhất trên đời, được chưa?"