"Không phải." Tả Dục cười nói: "nghe giọng của cậu, thoáng cái liền có thể nghe ra được."
"Cậu cũng là người ở đây sao?" Cao Thanh Thu nhìn Tả Dục. Cùng Đinh Cẩn ngồi ở một bàn, làm cho Cao Thanh Thu rất không được tự nhiên, chỉ có thể cùng Tả Dục nói chuyện giết thời gian.
Tả Dục nói: "Đúng vậy, cậu thì sao?lúc trước học Trường nào?"
"Nhất trung."
"Ồ, cậu cùng trường với Đinh Cẩn ư." Tả Dục vội vàng nhìn Đinh Cẩn một cái: "Các cậu là bạn học à!"
Đinh Cẩn nhìn Cao Thanh Thu một cái, lạnh lùng trả lời một câu: "Không quen."
Hắn trong lòng bây giờ đang khó chịu, không nghĩ tới Cao Thanh Thu là người tùy tiện như vậy.
Người khác hỏi cô nick face, cô liền cho?
Người khác hẹn cô ăn cơm, cô liền đến?
Cô quả nhiên giống như Vũ Minh Hân nói, làm như vậy không sợ có lỗi với cậu anh sao?
Tả Dục cười nói: " Cố đại thiếu gia ánh mắt để trên trán, dĩ nhiên không quen."
Cao Thanh Thu an tĩnh đang ăn cơm, trừ phi là người khác chủ động nói chuyện với cô, cô mới nói lại một đôi lời.
Lâm Vi ngược lại là một mực đang tìm cơ hội cùng Đinh Cẩn bắt chuyện.
Cô ta sở dĩ đáp ứng cùng Tả Dục cùng nhau ăn cơm, dĩ nhiên không phải bởi vì giống như Cao Thanh Thu tưởng cô ta thích Tả Dục, mà là bởi vì, cô ta mỗi ngày đều nhìn thấy Tả Dục cùng với Đinh Cẩn ở chung một chỗ, biết bọn họ rất thân.
Vũ Minh Hân cùng Hồ Tiểu Tri tới, đúng dịp thấy Cao Thanh Thu cùng Đinh Cẩn ngồi ở cùng trên một cái bàn, đôi mắt nhất thời tối xuống.
Cô ta liền biết Cao Thanh Thu là một con tiện nhân, nhanh như vậy liền cùng Đinh Cẩn cấu kết ở cùng một chỗ!
-
Cơm nước xong, để cho tiện liên lạc, Tả Dục còn cùng Lâm Vi kết bạn facebook.
Buổi sáng thức dậy sớm, Cao Thanh Thu chạy về ký túc xá ngủ trưa, cùng Lâm Vi cùng nhau trở về.
Mới vừa vào cửa, liền bị Vũ Minh Hân ngăn cản.
Vũ Minh Hân nhìn Cao Thanh Thu, "Tôi có lời muốn nói với cậu."
Cao Thanh Thu nhìn một chút một bên Lâm Vi cùng Hồ Tiểu Tri, sợ quấy rầy đến bọn họ, liền đi theo Vũ Minh Hân ra bên ngoài.
Vũ Minh Hân nhìn Cao Thanh Thu, liền phất tay, liền đối với Cao Thanh Thu vung tay, thiếu chút nữa tát trúng mặt Cao Thanh Thu.
Cũng may Cao Thanh Thu nhanh tay, kịp thời nắm cánh tay của Vũ Minh Hân.
Cao Thanh Thu nhìn Vũ Minh Hân, ánh mắt lạnh lại, đôi mắt đen nhanh giống như là ẩn tàng băng tuyết, "cô phát điên cái gì?"
Vũ Minh Hân suốt ngày ở sau lưng khích bác ly gián chính mình còn không có cùng với cô ta tính, cô ta lại còn động tay với cô!
Vũ Minh Hân nói: "mày dựa vào cái gì cùng Đinh Cẩn cùng nhau ăn cơm, dựa vào cái gì?"
"Tôi thích, cô quản được sao?" Mặc dù chuyện ngày hôm nay là cái ngoài ý muốn, nhưng Cao Thanh Thu cảm giác mình không cần phải cùng Vũ Minh Hân giải thích.
"Cao Thanh Thu." Vũ Minh Hân tức giận nói: "mày có biết cái gì gọi là môn đăng hộ đối không? loại người như mày, là không có khả năng cùng anh ấy có kết quả đâu!"
"Nói thật giống như cô cùng cậu ta có kết quả " Cao Thanh Thu nhìn Vũ Minh Hân, thật không biết Vũ Minh Hân từ đâu tới cảm giác ưu việt, "cô có phải là quên làm sao bị Đinh Cẩn đuổi đi?"
“…” Việc này vốn đã là vết ghim trong lòng Vũ Minh Hân, lại cứ bị Cao Thanh Thu nhắc đến, Vũ Minh Hân giận đến phát run, "Coi như anh ấy không để ý tới tao, tao cũng so với mày tốt hơn! Mày thiếu chút nữa trở thành mợ của anh ấy! Mày đừng có mơ mộng hão huyền, tốt nhất là cách anh ấy xa một chút."
Đâu chỉ là thiếu chút nữa, tôi hiện tại cũng vẫn là mợ của cậu ta có được không? Trong lòng Cao Thanh Thu nhổ nước bọt nói.
Ngoài miệng lại học dáng vẻ vô lại của Vũ Minh Hân, "cô cũng không cần mặt mũi, tôi cần làm gì? Hơn nữa, cô đem những lời này đi nói với Đinh Cẩn đi! Cô ở nơi này gây sự với tôi có ích lợi gì?"