Cao Thanh Thu lại đột nhiên tiến tới, ôm lấy anh.
Hoa Ngọc Thành: "..."
Anh nhìn Cao Thanh Thu, nghiêm túc hỏi: "em ngày mai không phải dậy sớm sao?"
"Tựu trường sau liền phải vào học quân sự, khả năng rất lâu đều không được gặp chú, tôi không nỡ xa chú."
Khoảng thời gian này cùng ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành, phảng phất như một giấc mơ.
Mặc dù biết còn có thể gặp lại, nhưng Cao Thanh Thu vẫn có chút không nỡ bỏ.
Hoa Ngọc Thành vốn là không suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao cô cũng không phải đi ngoại tỉnh học đại học, nơi này cách trường học của bọn họ cũng không xa. Nhưng mà, cô vừa nói như thế, thật khiến anh nhớ tới tới, một khi tựu trường, liền không thể giống như vậy mỗi ngày nhìn thấy cô.
Hoa Ngọc Thành nói: "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh."
"Được." Cao Thanh Thu ôm lấy anh, một bên cùng anh nói chuyện, không bao lâu, liền ngủ mất rồi.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, đưa tay, đem chăn đắp lên, sau đó, ôm cô.
Bình thường coi như ngủ một giường, anh cũng sẽ cách xa cô, hôm nay lại không nhịn được.
"Em trai" của Anh gần đây càng ngày càng không nghe lời, buổi tối cơ hồ không ngủ ngon, nhất là nửa đêm, đều không chịu đựng nổi.
Nhưng mà, như vậy ôm lấy Cao Thanh Thu, ngửi mùi trên người cô, lại cảm giác rất an bình.
-
Buổi sáng, lúc Cao Thanh Thu rời giường, hiếm thấy Hoa Ngọc Thành còn đang ngủ.
Rèm cửa sổ kéo rất nghiêm, căn phòng rất tối, cô len lén mở một chiếc đèn, nhìn Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành thói quen dậy sớm, cho nên cơ hồ mỗi ngày đều so với cô thức dậy sớm hơn, có thể nhìn thấy anh ngủ, không phải là chuyện dễ dàng.
Anh lúc ngủ, thoạt nhìn không có bén nhọn như vậy, ngũ quan cũng ôn hòa đi rất nhiều, càng là đẹp trai chết người.
Cao Thanh Thu nhớ tới mình chờ chút phải đi, muốn gọi tỉnh Hoa Ngọc Thành, nói với anh một tiếng, lại cảm thấy như vậy không tốt lắm, dứt khoát cúi đầu xuống, ở trên mặt anh hôn một cái, nhỏ giọng nói: "chú ơi, em đi học đây."
Hoa Ngọc Thành nghe thấy được, nhắm mắt lại xoa xoa đầu của cô, "Ừm."
Cũng không biết rốt cuộc Hoa Ngọc Thành đã tỉnh chưa, cô xấu hổ mà chạy ra khỏi cửa.
Hành lý cô đã chuẩn bị xong, giờ phút này, Lý Sơn cũng đã thức dậy rồi, đang chờ ở cửa.
Anh ta nhìn Cao Thanh Thu, "Ngài Hoa đâu rồi?"
"Chú ấy còn đang ngủ."
Lý Sơn có chút ngoài ý muốn, hiếm thấy Hoa Ngọc Thành thức dậy muộn như vậy. Anh ta cũng biết, Hoa Ngọc Thành gần đây ngủ không ngon giấc, liền không có vào trong quấy rầy.
Nói với Cao Thanh Thu: "Trước ăn điểm tâm đi, sau đó tôi đưa cô đến trường học."
"Được."
-
Bởi vì là trực tiếp từ Nhà họ Hoa đi qua, cho nên, phải đi mất hai tiếng.
Đến trường học, Lý Sơn từ trong cốp sau đem hành lý của cô lấy ra, nhìn Cao Thanh Thu, nói: "Chuyện còn lại tự cô có thể giải quyết chứ?"
"Có thể." Cao Thanh Thu nói: "Cảm ơn Ngài Lý đưa tôi qua đây."
"Khách khí rồi." Lý Sơn đối với Cao Thanh Thu nhiều lúc rất hà khắc, sợ Cao Thanh Thu làm cho Hoa Ngọc Thành tức giận, sợ Cao Thanh Thu làm không tốt...
Dĩ nhiên, bình thường Cao Thanh Thu không có làm gì sai điều gì, anh ta đối với Cao Thanh Thu vẫn là rất tôn trọng.
Anh ta đem thẻ đưa cho Cao Thanh Thu, nói: "Đây là học phí, mật khẩu là sinh nhật của cô."
"Cảm ơn." Cao Thanh Thu đem thẻ nhận lấy, luôn cảm thấy có chút nặng trĩu, chỉ có cô tự mình biết, hôm nay đứng ở chỗ này, khó khăn thế nào.
-
Một tuần sau, mới vừa kết thúc xong buổi sáng huấn luyện quân sự, chuẩn bị trở về ký túc xá ngủ trưa Cao Thanh Thu còn chưa vào cửa, chỉ nghe thấy bên trong truyền tới tiếng bạn cùng phòng Hồ Tiểu Tri nói: "Cái gì? Cao Thanh Thu lại là thứ người như vậy? Trời ạ! Không nhìn ra."