Nói ngày mai mới trở về.
"Không yên tâm về em, cho nên muốn trở lại thăm một chút. Họ vŨ kia ở đây, anh sợ em bị bắt nạt." Xoa xoa đầu của Cao Thanh Thu, sự thật chứng minh, lo lắng của anh không sai, trở lại một cái, Vũ Minh Hân liền đến tìm anh!
Nếu như anh không có trở lại, nói không chừng, Vũ Minh Hân sẽ đi tìm Hoa Châu Du.
Nhắc đến Vũ Minh Hân, ctt trở nên thần thật hơn: “Hôm nay cô ta tìm chú, có phải đã nói chuyện giữa em và Đinh Cẩn đúng không?”
Vẻ mặt của Hoa Ngọc Thành, trở nên có vài phần lạnh lùng, "Nói rồi."
Mặc dù anh không thèm để ý, nhưng, Vũ Minh Hân nói với anh chuyện này, rõ ràng là muốn đối phó Cao Thanh Thu.
Cho nên, Hoa Ngọc Thành vẫn là rất tức giận.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, "cô ta là muốn đuổi em đi. Chuyện này chú đừng nhúng tay vào, giao cho em xử lý, được không?"
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, "em có thể sao?"
Cao Thanh Thu nói: "em muốn thử một chút."
Nhìn ánh mắt khẩn cầu của cô, Hoa Ngọc Thành nói: "Cũng được."
-
Từ phòng làm việc đi ra, Cao Thanh Thu nhìn thấy Vũ Minh Hân đang đứng tại cửa phòng của Đinh Cẩn, không nhịn được đi tới.
Vũ Minh Hân mới vừa bị Đinh Cẩn quát một trận, còn buồn bực, liền thấy Cao Thanh Thu đi tới, hơn nữa, giờ phút này, bộ dáng của Cao Thanh Thu, thoạt nhìn còn rất sa sút, dường như gặp đả kích không nhỏ.
Nhìn bộ dáng kia, Cao Thanh Thu là nhất định phải bị đuổi ra ngoài.
Không đợi Cao Thanh Thu mở miệng, Vũ Minh Hân liền chủ động ngăn cản cô!
"Cao Thanh Thu!"
Cao Thanh Thu lạnh lùng nhìn quét mắt nhìn Vũ Minh Hân, trong mắt tràn đầy tức giận, "Tránh ra!"
Cô biết, mình càng tức giận, Vũ Minh Hân mới có thể càng vui vẻ, cho nên, Cao Thanh Thu diễn rất sâu.
Vũ Minh Hân ngăn Cao Thanh Thu lại, "Làm sao? Mới vừa bị chú Hoa đuổi đi, liền muốn chạy tới câu dẫn Đinh Cẩn?"
"Vậy thì thế nào?" Cao Thanh Thu nhìn Vũ Minh Hân, "cậu ta lúc trước là bạn trai của tôi... Cô phí hết tâm tư, đuổi tôi ra khỏi Nhà họ Hoa, không phải là vì để cho tôi quay lại với cậu ta sao?"
Cô biết Vũ Minh Hân sợ nhất là cái gì, cho nên, cố ý giả bộ muốn cùng Đinh Cẩn hoà thuận.
Quả nhiên, Vũ Minh Hân nghe một chút, mắt đỏ lên, "Nghĩ hay quá ha! Đinh Cẩn đã đá cô lâu rồi, sẽ không cùng với cô ở chung một chỗ."
"Nhưng vừa rồi cậu ta còn vừa mới muốn tái hợp với tôi đấy! Cô có phải là quên rồi?" Cao Thanh Thu nhìn Vũ Minh Hân, "cô phí hết tâm tư lấy được cậu ta từ tay tôi, cậu ta xưa nay đều chưa từng thích cô. Nếu như tôi là cô, nhất định sẽ cảm thấy rất mất thể diện!"
"Người nào nói? Ai nói anh ấy chưa từng thích tôi? Tôi đẹp hơn cô, con nhà gia giáo, biết đánh đàn... Tôi nơi nào không so với cô tốt hơn? Anh ấy dựa vào cái gì không thích tôi?" mặc dù thành tích học tập Vũ Minh Hân không bằng Cao Thanh Thu, nhưng điều kiện gia đình tốt, từ nhỏ cơ hội học tập cũng rất nhiều, sẽ có vài thứ năng khiếu hơn Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu nói: "Vậy cô ngăn tôi làm cái gì? Không bằng chúng ta gọi Đinh Cẩn ra, hỏi cậu ta xem cậu ta thích cô, hay là thích tôi!"
Cô biết, Vũ Minh Hân thì sẽ không để cho mình thấy Đinh Cẩn, cố ý nói như vậy, chẳng qua là để chọc tức Vũ Minh Hân.
Quả nhiên, Vũ Minh Hân căn bản không cho cô gõ cửa, đem cửa cản đến sít sao, "anh ấy hiện tại tâm tình không tốt, căn bản không muốn thấy cô! Cô cút nhanh lên."
"Cô không cho tôi tìm cậu ta, cái kia tôi không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại." Cao Thanh Thu làm bộ lấy điện thoại di động ra...
Vũ Minh Hân rất sợ Cao Thanh Thu thật sự đem Đinh Cẩn gọi ra, vội vàng nhào tới, "Cao Thanh Thu!"
Một cái đánh rớt điện thoại di động trong tay của Cao Thanh Thu, ngăn cản cô cùng Đinh Cẩn liên lạc.