Hoa Ngọc Thành nhìn cô, "Không qua đây à?"
"..." Cao Thanh Thu không nói gì, cũng không có động, chẳng qua là mở một đôi mắt to nhìn Hoa Ngọc Thành.
lúc này, Hoa Ngọc Thành biết, cô vợ nhỏ của anh, là đang giận dỗi rồi.
anh dịu dàng nói, "Qua đây, để cho tôi ôm một cái."
"Chú không phải là không cần em nữa sao?"
Cao Thanh Thu có chút tức giận mà trách cứ.
"Ai nói không cần em nữa?" Cô bộ dạng kia phảng phất đã bị người vứt bỏ biểu tình chọc cười anh.
"Mới vừa chú nói." Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, cảm thấy có chút khó chịu, "chú còn hỏi rm có nguyện ý hay không cùng với Đinh Cẩn ở chung một chỗ."
"tới đây." Hoa Ngọc Thành đối với cô đưa tay ra.
Cao Thanh Thu mới đi tới, tay bị bàn tay của anh kéo vào.
Hoa Ngọc Thành đem cô kéo đến trong lòng ngực của mình, " không phải là tôi đang sợ trong lòng em có nó sao? nếu tôi mặc kệ ý nghĩ trong lòng em, buộc em gả cho tôi, há chẳng phải là trễ nãi cả đời em sao?"
Anh cũng muốn nhìn một chút, Cao Thanh Thu đối với Đinh Cẩn, có còn cảm tình hay không.
Cao Thanh Thu ngồi ở trong ngực anh, hừ hừ, "Tên lừa gạt! Chú rõ ràng chính là không cần em nữa rồi!"
"Không có." Hoa Ngọc Thành nói: "em là vợ yooi, làm sao có thể không cần em?"
Nhất là, chính mình cho cô cơ hội lựa chọn, cô nhưng vẫn là kiên định lựa chọn anh. Chứng minh, mình không có nhìn lầm cô!
Cao Thanh Thu ngồi ở trong ngực Hoa Ngọc Thành, nghe âm thanh ôn nhu của anh, trong lòng mới tốt bị một chút, "chú có phải là đã sớm biết chuyện của tôi cùng Đinh Cẩn không?"
"Tại sao nói như vậy?" Hoa Ngọc Thành nhìn trong mắt của cô mang theo mấy phần nụ cười.
"Lúc Đinh Cẩn nói tôi đi cùng với cậu ta, chú không có chút kinh ngạc nào. Chú còn biết ân oán của tôi cùng Vũ Minh Hân." Cao Thanh Thu cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên, nhìn anh, "chú đã sớm biết rồi, có đúng hay không?"
Hoa Ngọc Thành cũng không dối gạt cô, "Đúng! Biết rồi. Làm sao, cho là tôi sẽ tức giận?"
"Chú không tức giận sao?" Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành. Cô vẫn cho là, anh biết chuyện này, sẽ rất tức giận, dù sao bất kể nói thế nào, lập trường của anh sẽ rất lúng túng.
Hoa Ngọc Thành cúi đầu xuống, tại trên môi của cô nhẹ nhàng hôn một cái, bày ra bộ dáng nghiêm túc, "Rất tức giận đây! Phải nghĩ thế nào dỗ tôi đi? Nếu như bọn họ hôm nay không đến nói với tôi, em có phải là dự định một mực lừa gạt tôi không?"
Nụ hôn nhàn nhạt này trong nháy mắt kéo gần lại khoảng cách của hai người, Cao Thanh Thu cảm giác lòng của mình trở nên mềm nhũn.
Cô buông xuống phòng bị, nhìn Hoa Ngọc Thành, "chú..."
"Ừm." Anh đáp một tiếng.
Cao Thanh Thu cười một tiếng, nhếch miệng lên, giống như là dưới ánh mặt trời nở rộ, hướng về phía anh khẩn cầu: "Tôi thích chú mất rồi, rất thích là đằng khác, cho nên chú đừng đuổi em đi, có được hay không?"
Cho dù anh hiện tại không đứng nổi, cho dù anh không lên được, cho dù trong mắt người khác anh chẳng qua là một người tàn phế... Nhưng là Cao Thanh Thu đều không thèm để ý. Cô chỉ muốn ở bên cạnh anh, làm vợ của anh, chăm sóc cho anh thật tốt.
Hoa Ngọc Thành nhìn ánh mắt của cô, véo nhẹ, bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Nếu em đã nói như vậy, anh mà đuổi em đi, có phải là quá bất cận nhân tình rồi hay không?"
Rõ ràng thật cao hứng nghe cô nói như vậy, vẫn còn bày làm ra một bộ bộ dáng gắng gượng.
Cao Thanh Thu nhìn anh, cười một tiếng.
Hoa Ngọc Thành đưa tay, đưa cô đè vào lòng mình, cảm thấy cô nhóc này giờ hoàn toàn thuộc về anh, "Hai ngày nay nhớ anh không?"
"Rất nhớ chú." Cao Thanh Thu ngửi mùi trên người anh, luôn cảm thấy nội tâm tràn đầy cảm giác an toàn: "Bất quá hôm nay chú làm sao trước thời hạn trở lại rồi?"