CHƯƠNG 1199: ANH GHÉT CHÍNH BẢN THÂN MÌNH
Hơn nữa, kế hoạch công việc trong năm nay của cô đều đã được định sẵn, cứ như vậy mà bảo cô rời đi?
Cao Thanh Thu không có cách nào để tưởng tượng.
Nhưng, sự từ chối của cô lại khiến Hoa Ngọc Thành không vui.
“Em luyến tiếc công việc hiện tại hay là luyến tiếc người ở đó?” Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, trong lòng tràn đầy sự ghen tỵ, khiến anh có chút mất lý trí: “Làm việc cùng với Cố Đinh Cẩn em vui như vậy sao?”
Lời nói của anh, khiến Cao Thanh Thu sững sờ, cô nhìn Hoa Ngọc Thành, không ngờ anh lại đột nhiên kéo Cố Đinh Cẩn vào.
“Cái này không liên quan gì đến Cố Đinh Cẩn?”
Anh vẫn luôn tin tường cô như vậy, lẽ nào lúc này còn cảm thấy cô và Cố Đinh Cẩn sẽ có mối quan hệ mờ ám sao?
Thái độ của cô với Cố Đinh Cẩn vẫn giống như trước kia, chưa từng thay đổi có được không?
Trước đây chú không nghi ngờ cô, bây giờ đang tốt, sao đột nhiên lại….
Lý Sơn ngồi ghế trước, nhìn Hoa Ngọc Thành cuối cùng cũng phát tiết ra, cảm thấy bầu không khí trong xe rất cứng ngắc, anh ta cũng không dám nói gì.
Thực ra anh ta cũng cảm thấy Hoa Ngọc Thành như vậy là hoàn toàn không cần thiết, Cao Thanh Thu bây giờ ở Điện tử Đông Hằng tốt như vậy, đột nhiên muốn cô ấy rời đi, chính là một cú sốc.
Vào tổng công ty, cô lại phải bắt đầu lại từ đầu, dường như không cần thiết phải như vậy.
Dù cô và Cố Đinh Cẩn cũng sẽ không ở bên nhau.
Trước đây cô không phải là một người làm những chuyện mà mình không muốn làm, sau này cũng sẽ không.
Nhưng, anh cũng hiểu tại sao Hoa Ngọc Thành lại có phản ứng như vậy.
Đổi lại là ai, nghe thấy những lời bàn luận về Cố Đinh Cẩn và Cao Thanh Thu ở bữa tiệc ngày hôm nay, còn có thể bình tĩnh được?
Hoa Ngọc Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.
Anh vẫn luôn cảm thấy mình là một người điềm đạm và tự chủ, cũng chưa từng nghĩ đến mình sẽ giống như oán phụ, làm những chuyện vô lý, đưa ra một yêu cầu vô lý như vậy.
Bản thân ghen tuông như vậy ngay cả anh cũng không chịu được.
Anh vẫn không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gằng bình tĩnh lại, sợ mình sẽ cãi nhau với Cao Thanh Thu.
Đối mặt với bầu không khí đột ngột hạ xuống ở trong xe, Cao Thanh Thu có chút không biết phải làm thế nào mới tốt.
Cô nhìn Hoa Ngọc Thành, luôn cảm thấy hôm nay anh rất lạnh lùng, giống như có một ngọn núi cao ngăn cách giữa hai người.
Cô nhìn trộm anh, muốn nói cái gì đó, thấy anh lạnh lùng như vậy, cô lại nhịn xuống.
Đến tận khi về đến nhà, Hoa Ngọc Thành vẫn chưa nói thêm một câu nào.
Sau khi anh xuống xe, đi thẳng vào cửa, cũng không đợi Cao Thanh Thu.
Dương Dương vẫn chưa ngủ, mặc một bộ đồ ngủ bằng lông mềm mại, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đi vào: “Ba.”
Hoa Ngọc Thành trả lời một tiếng, trực tiếp đi lên tầng.
Dì Ngô mơ hồ, nhìn Hoa Ngọc Thành, lại nhìn Cao Thanh Thu đang đi vào, hỏi: “Ngọc Thành sao vậy?”
Hình như có chút không vui.
Cao Thanh Thu nhìn bóng lưng của anh, mấy giây sau mới trả lời: “Có một chút chuyện ạ.”
Có thể tối nay tâm trạng anh không được tốt!
Bóng Đèn Nhỏ đứng bên cạnh nhìn, cậu cũng hiểu chuyện, bình thường sớm đã chạy qua làm nũng, hôm nay đứng ở bên cạnh, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình, nhìn Cao Thanh Thu một cách rất đáng yêu.
Cao Thanh Thu nhìn Bóng Đèn Nhỏ, hỏi: “Dương Dương sao vẫn chưa đi ngủ?”
Dì Ngô nói: “Vẫn luôn bảo thằng bé đi ngủ, nhưng thằng bé nói phải đợi cô về dỗ nó.”
Bóng Đèn Nhỏ đã đi học, mỗi ngày đều được gặp Cao Thanh Thu, cũng quen với việc buổi tối Cao Thanh Thu thường dỗ cậu bé ngủ.
Cao Thanh Thu nói: “Hôm nay mẹ hơi mệt, Dương Dương đi ngủ cùng bà Ngô được không?”
“Vâng ạ.” Cậu bé ủy khuất nói.