CHƯƠNG 1197: VẪN LUÔN ĐỢI CÔ
“Thật ngưỡng mộ Thanh Thu, số cô ấy cũng quá tốt rồi! Ngoại hình xinh đẹp, có năng lực, lại có một người bạn trai như tổng giám đốc Cố, thật sự ngưỡng mộ chết đi được.”
“Cô cứ ngưỡng mộ đi! Tôi không thèm ngưỡng mộ đâu! Cô nhìn đi, tổng giám đốc Hoa thật đẹp trai! Trời ơi, sao anh ấy có thể đẹp trai như vậy chứ?”
Trước đây biết Hoa Ngọc Thành là cậu của Cố Đinh Cẩn, cứ nghĩ rằng anh nhất định sẽ rất già, ai mà ngờ được anh lại trẻ như vậy, hơn nữa còn vô cùng đẹp trai.
Hôm nay Hoa Ngọc Thành vừa xuất hiện, tất cả các cô gái đều phát cuồng, ai ai cũng muốn bổ nhào về phía trước, bởi vì thật sự rất đẹp trai, còn là chủ tịch của công ty bọn họ.
Lý Sơn ở bên cạnh, không ngừng lau mồ hôi, liếc nhìn Hoa Ngọc Thành không nói gì: “Anh Hoa, hay là chúng ta về trước! Tôi thấy có lẽ mợ chủ phải một lúc nữa mới về được.”
Cao Thanh Thu là người phụ trách hoạt động, có lẽ sau khi mọi người đi rồi, cô vẫn còn phải ở lại để giải quyết những việc còn lại.
Bây giờ Lý Sơn chỉ sợ nếu như để Hoa Ngọc Thành tiếp tục nghe những lời đó nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Từ lâu rồi, Hoa Ngọc Thành đã không vừa mắt Cố Đinh Cẩn…..đầu tiên Cố Đinh Cẩn hôn Cao Thanh Thu ở trường học, sau này sau khi quay về, lại đưa Cao Thanh Thu đi, Hoa Ngọc Thành không chỉnh đốn anh ta, hoàn toàn là nể mặt người trong nhà.
Nhưng vì như vậy, Hoa Ngọc Thành và Cố Đinh Cẩn- hai người trước đây có mối quan hệ tốt đẹp cũng đã lâu không nói chuyện hẳn hoi với nhau.
Nhưng có thể thấy Hoa Ngọc Thành quan tâm đến chuyện của Cố Đinh Cẩn thế nào.
Bây giờ nghe thấy những điều này, không còn nghi ngờ gì nữa chính là thêm dầu vào lửa.
Hoa Ngọc Thành cầm cốc rượu lên uống một ngụm, tiếc chữ như vàng nói: “Đợi.”
Anh vẫn luôn là một người rộng lượng, vẫn luôn tin tưởng Cao Thanh Thu, cũng biết cô sẽ không làm chuyện có lỗi với anh.
Nhưng, nhìn thấy cô và Cố Đinh Cẩn bình thường vì công việc mà tiếp xúc gần với nhau, thấy người khác nghĩ bọn họ đang yêu nhau, Hoa Ngọc Thành phát hiện anh thật sự rất ghen tỵ.
Anh không phải là thần, đối mặt với người phụ nữ mình thích cũng bị cô ảnh hưởng, sẽ ghen tuông, sẽ ghen tỵ.
Cũng muốn bỏ cô vào túi để không ai có thể nhìn thấy cô.
Có một số yếu tố biến thái trong xương tủy của người đàn ông, Hoa Ngọc Thành cảm thấy mình cũng có.
Bữa tiệc kết thúc, Cao Thanh Thu cùng với người của công ty xử lý những chuyện còn lại, mới đi ra, nhìn thấy Lý Sơn và Hoa Ngọc Thành vẫn còn ở đó đợi mình.
Rất nhiều người đã rời đi.
Bận rộn cả một ngày, bây giờ Cao Thanh Thu đang rất mệt, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đang đợi mình, cô lập tức chạy bước nhỏ qua.
Cũng chỉ có chú của cô, mới lúc nào cũng nghĩ đến cô, đợi cô.
Hoa Ngọc Thành đứng ở đó, yên tĩnh đợi Cao Thanh Thu.
Trong lòng anh có chút buồn bực, nhưng lúc này, nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô, Hoa Ngọc Thành không lên tiếng, hôm nay trong lòng anh không vui, cảm thấy giống như vừa bị ngâm trong vại giấm vậy.
Cao Thanh Thu chủ động khoác tay anh, không nhận ra được sự không vui của anh, lúc ở bên ngoài, Hoa Ngọc Thành thường mang đến cho người khác một cảm giác cao lãnh.
Cao Thanh Thu dịu dàng hỏi: “Đợi rất lâu rồi đúng không?”
Cô không phải là kiểu người sau khi đã xong việc là vỗ mông bỏ đi, cùng mọi người thu dọn một chút rồi mới rời đi.
Hoa Ngọc Thành lãnh đạm nói: “Không sao.”
Lúc đợi cô, từng giây từng phút đều là giày vò.
May là lúc này nhìn thấy nụ cười của cô, trong lòng anh mới tốt hơn một chút.
Cao Thanh Thu nói: “Chúng ta đi thôi.”
Cô nắm tay Hoa Ngọc Thành, đi ra cửa, Lý Sơn đi theo sau hai người bọn họ, nhìn Hoa Ngọc Thành, lúc nãy, khi Cao Thanh Thu còn chưa ra, anh ta vẫn đang nghĩ, Hoa Ngọc Thành nhìn thấy Cao Thanh Thu có tức giận không.
Bây giờ thấy anh vừa nhìn thấy Cao Thanh Thu lập tức bị Cao Thanh Thu mê hoặc, không tức giận, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.