CHƯƠNG 1172: MẶC LỄ PHỤC NHƯ KHÔNG MẶC
Vừa nhắc đến chuyện này, Vũ Minh Hân lại cảm thấy đó chính là sự sỉ nhục của cuộc đời mình.
Vậy mà bây giờ, cô ta còn phải không thể không cảm ơn cái ân tình Cao Thanh Thu đã
không tranh cướp Đồng Dương.
Cô ta nghiến răng, châm chọc nói: “Địa vị của Đồng Dương, không phải là thứ mà Phong Ngôn có thể so sánh được. Nhưng cũng khá thích hợp với công ty của các cô, dù sao Đông Hằng cũng không thể so sánh với Hoa Ngữ Quốc Tế của chúng tôi, đúng không?”
“….” Cao Thanh Thu nắm chặt tay, danh tiếng của công ty chính là danh tiếng của cô.
Nghe thấy Vũ Minh Hân nói như vậy, cô rất không vui.
Cô oán giận lại: “Hoa Ngữ Quốc Tế đúng là rất tốt, nhưng không có nhiều quan hệ với cô! Cô chẳng qua cũng chỉ tìm một chỗ dựa tốt thôi, nhưng phải kẹp đuôi để mà làm người, đừng để lúc nào đó bị người khác đuổi ra ngoài.”
Nói xong, Cao Thanh Thu vỗ vai Vũ Minh Hân, mỉm cười nhắc nhở: “Tối nhất cô nên cầu nguyện cái chỗ dựa nhà họ Dương có thể để cho cô dựa cả đời này.”
Vũ Minh Hân trừng mắt với Cao Thanh Thu, vô cùng tức giận, không biết tại sao, mỗi lần ở chỗ của Cao Thanh Thu đều không lấy được một chút lợi ích nào, cảm thấy rất uất ức.
Sao cô ta không hiểu lời nói của Cao Thanh Thu chứ?
Cô ta cũng chưa từng nghĩ đến việc dựa dẫm vào nhà họ Dương cả đời, vì vậy, cô ta mới phải kiếm một chỗ đứng trong công ty bằng chính năng lực của mình.
Sau này cô ta có năng lực, trở thành nhân vật không thể thiếu trong công ty, không ai có thể đánh bại được cô ta.
Nhưng, dựa vào đâu Cao Thanh Thu có thể không cần nỗ lực chỉ cần dựa vào Hoa Ngọc Thành, cả ngày có thể sống một cách tiêu diêu tự tại như vậy?
Sau khi khiến Vũ Minh Hân tức giận, tâm trạng của Cao Thanh Thu rất tốt, lại đi vòng quanh, cuối cùng chào hỏi với Cố Sâm.
Cô hỏi: “Sư phụ, An An thế nào rồi?”
“Gần đây tôi rất bận, mẹ cô ấy đón cô ấy về nhà họ Cố để chăm sóc.”
Cố Sâm nhìn Cao Thanh Thu: “Còn em thì sao? Chuyện người đại diện đã giải quyết xong rồi chứ?”
Anh nhớ lần trước Cao Thanh Thu đã nhắc với anh về chuyện người đại diện.
“Vâng, bọn em ký với Phong Ngôn.” Cao Thanh Thu nhìn Cố Sâm, chuyện này Vũ Minh Hân biết, có lẽ anh cũng biết.
Cố Sâm gật đầu: “Hình tượng của Ngôn Phong không tồi, không kém hơn Đồng Dương là bao.”
Lời nói của sư phụ khiến Cao Thu Thanh dần dần có chút tự tin.
Nhưng một giây sau, Cố Sâm lại cho cô một đòn nặng nề: “Nhưng, cho dù là như vậy, chúng ta cũng sẽ không thua, cho dù đối thủ là em và Cố Đinh Cẩn, tôi cũng sẽ không lưu tình.”
Sau khi Cố Sâm gia nhập vào Hoa Ngữ Quốc Tế, anh đã đưa Hoa Ngữ Quốc Tế từ một công ty điện tử bình thường đến bây giờ. Có thể nói, Hoa Ngữ Quốc Tế chình là toàn bộ tâm huyết của anh, vì vậy đến ngày hôm nay anh vẫn không nỡ rời khỏi tập đoàn Dương thị.
Trong lĩnh vực kinh doanh từ trước đến bây giờ anh chỉ nói về năng lực, sẽ không thủ hạ lưu tình với Cao Thanh Thu và Cố Đinh Cẩn.
Cao Thanh Thu nghe thấy những lời nói của Cố Sâm, cười nói: “Vậy bọn em cũng sẽ không thua!”
“Được.” Cố Sâm nói: “Nếu như các em thắng tôi, tôi sẽ đồng ý với em một yêu cầu.”
Mặc dù anh không cảm thấy mình sẽ thua, nhưng dù sao Cao Thanh Thu cũng gọi anh là sư phụ lâu như vậy, anh cũng sẽ cho cô mặt mũi.
Cao Thanh Thu nói: “Vậy đến lúc đó sư phụ đừng hối hận nhé.”
Tại sao ai cũng nói là bọn họ thua thế?
“Em vẫn rất có chí khí.”
“Có lúc sư phụ cũng nên tin tưởng những người trẻ.”
Cố Sâm nhìn cô, bật cười.
…
Buổi tối, Cao Thanh Thu vừa về đến nhà, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đang ngồi trong phòng xem máy tính.
Cô đi đến, cởi áo khoác ra, đặt túi xuống, nhìn anh: “Chồng à.”
Hoa Ngọc Thành ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cao Thanh Thu mặc một chiếc váy từ bên ngoài đi vào, chiếc váy của cô lộ vai, xương quai xanh rất đẹp: “Sao lại ăn mặc như thế này?”
Trong mắt Hoa Ngọc Thành, chỉ cần quần áo lộ vai thì không khác gì hỏa thân.