CHƯƠNG 1153: BÓNG ĐÈN NHỎ TỐ CÁO
Ở bên ngoài vẫn tốt nhưng vừa về đến nhà, cô trở nên lười biếng.
Hoa Ngọc Thành đứng dậy, đi đến trước mặt cô, Cao Thanh Thu trừng mắt nhìn anh: “Sao… Sao vậy?”
Sau đó Hoa Ngọc Thành đưa tay bế cô lên.
“…”
Ở trong nhà nhiều người như vậy, Cao Thanh Thu vẫn không quen anh như thế.
“Sao thế? Nhanh thả em xuống! Lát nữa dì Ngô lại cười nhạo!”
“Không phải em buồn ngủ sao? Anh bế em đi ngủ.” Hoa Ngọc Thành bế Cao Thanh Thu đi lên lầu.
Cao Thanh Thu bỏ tay xuống, cô sợ ôm anh thì có vẻ quá thân mật.
Hoa Ngọc Thành không hài lòng: “Em không ôm anh sao, không sợ ngã xuống?”
Cao Thanh Thu nhanh chóng ôm lấy cổ anh, nếu thật sự ngã xuống cũng không phải nói giỡn.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô gái nhỏ nở nụ cười.
Vào phòng Hoa Ngọc Thành đặt Cao Thanh Thu lên giường lớn, ở mép giường giúp cô cởi giày vớ, Cao Thanh Thu nói: “Em tự làm được.”
Hoa Ngọc Thành nhìn cô: “Đi công tác có mệt không?”
Nếu không phải trong nhà có Bóng Đèn Nhỏ nên anh không đi được, Hoa Ngọc Thành thật sự muốn đi với cô.
“Không mệt.” Cao Thanh Thu nói: “Thập Thất vẫn luôn ở bên cạnh em, cô ấy rất tốt với em, chuyện lần này cũng rất thuận lợi.”
Vào đại học mấy năm nay cũng không uổng phí, cô đã tích lũy kinh nghiệm và mối quan hệ.
Không phải bởi vì cô là vợ của Hoa Ngọc Thành cũng không phải bởi vì bất kỳ ai, chỉ vì Đệ Nhất Trường An cho nên, người khác mới có thể hợp tác với cô.
Cao Thanh Thu cởi quần áo, nằm trên giường, giường ở nhà rất ấp rất thoải mái, chăn mềm mại, lúc nằm xuống sẽ cảm thấy ấm lên.
Cao Thanh Thu dựa vào trên giường, nói với Hoa Ngọc Thành: “Đưa gối ôm cho em.”
Hoa Ngọc Thành đưa gối ôm cho cô, nhét vào lòng cô, Cao Thanh Thu ôm lấy gối ôm in ảnh Hoa Ngọc Thành, cô cảm giác mình hạnh phúc muốn chết, nói với Hoa Ngọc Thành nói: “Em không sao, anh có thể đi ra ngoài.”
Hoa Ngọc Thành ngồi bên cạnh nhìn cô: “Anh ở với em một lát.”
Ánh mắt anh rất dịu dàng, dứt khoát nằm xuống giường.
Giường rất lớn, anh nằm ở một bên, cách cô còn một khoảng, không xa không gần, rất vừa vặn.
Ở góc độ này, có thể nhìn cô rất rõ.
Cao Thanh Thu nằm một lát thì nhíu mày nói: “Có hơi sáng, em không ngủ được.”
Hoa Ngọc Thành kéo một lớp rèm cửa: “Đã tốt hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Cao Thanh Thu mở mắt ra nhìn thoáng qua Hoa Ngọc Thành lại nhắm lại, lười biếng hỏi: “Hôm nay chú không đi làm sao?”
“Anh chờ em trở về.” Hoa Ngọc Thành nắm lấy tay cô đặt ở bên ngoài chăn, tới gần cô, anh không muốn quấy rầy cô ngủ nhưng cuối cùng vẫn ôm cô vào lòng.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô một cái, Cao Thanh Thu nằm trong lòng anh cũng không còn lộn xộn.
Cao Thanh Thu ngủ một giấc đến ba giờ.
Cô nằm trên giường, cảm giác có một chú chó con hôn tới hôn lui trên mặt mình, có cả nước miếng trên mặt cô.
Cô tỉnh táo lại, mở to mắt ra, nhìn cậu nhóc trước mặt ôm lấy cậu bé.
Cậu nhóc mềm mại nói: “Mẹ.”
Cao Thanh Thu nhìn bé cưng nhà mình: “Con tới khi nào?”
Lúc Cao Thanh Thu trở về thì Bóng Đèn Nhỏ còn đang ngủ, Hoa Ngọc Thành sợ quấy rầy cô nên cũng bế Bóng Đèn Nhỏ đến đây.
Vừa tỉnh dậy có thể nhìn thấy cậu bé nên Cao Thanh Thu rất vui vẻ.
Bóng Đèn Nhỏ nói: “Con nhớ mẹ.”
Cao Thanh Thu đi mấy ngày nay, mỗi ngày cậu bé mong chờ cô trở về.
Hiện tại cậu bé nhìn Cao Thanh Thu, cảm giác vô cùng hạnh phúc.
Cao Thanh Thu hôn bàn tay nhỏ mềm mại của Bóng Đèn Nhỏ: “Mấy ngày nay con ở nhà có ngoan không?”
“Ngoan.” Bóng Đèn Nhỏ nói, giống như nhớ tới chuyện gì, tố cáo với Cao Thanh Thu: “Ba không ngoan.”