Kết Hôn Nhanh Chóng

Chương 1136




CHƯƠNG 1136: ĐƯA VÍ TIỀN CỦA EM CHO ANH

Hoa Ngọc Thành nói: “Đi đi.”

Cao Thanh Thu đang chuẩn bị bước xuống xe lại bị anh nắm tay lại.

Cô nhìn về phía anh: “Sao vậy?”

Cao Thanh Thu nghĩ thầm, anh cả ơi, em sắp muộn rồi đó, anh có biết không hả?

Có cái gì sao không chịu nói một lần cho xong?

“Hôm nay anh không mang theo tiền.” Hoa Ngọc Thành nói.

“ách…” Cao Thanh Thu nói: “Vậy để em chuyển qua điện thoại cho anh.”

Dù sao thì bây giờ ra ngoài cũng đều dùng điện thoại để thanh toán, không mang theo tiền thì cũng không có sao cả.

Mà bình thường Hoa Ngọc Thành chính là loại người thật sự không cần phải tốn tiền.

Nhưng mà hình như chuyện cũng không đơn giản như vậy.

Hoa Ngọc Thành nhìn về phía Cao Thanh Thu: “Đưa ví tiền của em cho anh đi.”

“…” Cao Thanh Thu móc túi tiền từ trong túi xách ra đưa qua cho anh.

Hoa Ngọc Thành cầm ví tiền của cô tới, lấy ba trăm ngàn từ trong ví tiền của cô.

Cao Thanh Thu: “…”

Cô nhìn Hoa Ngọc Thành: “Anh có cần lấy thêm chút tiền nữa không?”

Lần trước cô đã rút chín triệu tiền mặt bỏ vào trong túi xách, bình thường cũng không sử dụng.

Hoa Ngọc Thành nói: “Không cần đâu, vợ của nhà người ta ngày nào cũng chỉ chu cấp cho chồng ba trăm nghìn tiền tiêu vặt.”

“…” Cao Thanh Thu cảm giác trán của mình đang run rẩy dữ dội: “Anh bị điên rồi.”

Hoa Ngọc Thành có khối tài sản mấy trăm tỷ lại có chủ ý lấy ba trăm nghìn của cô.

Đối với anh, Cao Thanh Thu ngoài việc khuất phục thì cũng chỉ còn lại hai chữ khuất phục!

Cô còn chưa kịp nói cái gì thì Hoa Ngọc Thành đã cầm ví tiền của anh ra.

Cao Thanh Thu nhìn về phía anh: “Không phải là anh có ví tiền hả?”

“Cầm dùm anh đi.” Anh nói xong liền nhét túi tiền vào trong tay của cô.

“…”

Nếu như không phải là Cao Thanh Thu vội vã đi vào công ty thì cô đã đưa anh đến chỗ của Kỷ Minh Viễn để kiểm tra một chút, xem xem gần đây có phải đầu óc của anh đã bị cháy hỏng rồi không.

Thật vất vả mới bước xuống từ trên xe của Hoa Ngọc Thành, Cao Thanh Thu có một loại cảm giác mệt nhọc không chịu nổi, giống như là thân thể bị rút sạch.

Cô đi vào đại sảnh công ty, nhìn thấy Cố Đinh Cẩn đang đứng ở cửa sổ sát đất ở bên cạnh nhìn chằm chằm ra phía bên ngoài.

Vị trí của anh ta vừa vặn có thể nhìn thấy được phương hướng Cao Thanh Thu vừa mới bước xuống xe.

Cao Thanh Thu nhíu nhíu lông mày, đang chuẩn bị đi vào thang máy, không qua bao lâu thì nhìn thấy Cố Đinh Cẩn cũng đi tới.

Làm gì nhất định phải đi cùng với cô vào thang máy chứ?

“Dương Dương như thế nào rồi?”

“Đã tốt hơn nhiều rồi.” Gần đây cũng không xung đột gì với anh ta, cho nên thái độ của Cao Thanh Thu cũng coi như là lịch sự.

Cố Đinh Cẩn nói: “Sao lại không chăm sóc thằng bé nhiều thêm một chút.”

“Ở công ty có nhiều việc, đã lâu lắm rồi tôi không đi làm, cho nên mới trở lại.” Cao Thanh Thu nhìn về phía Cố Đinh Cẩn: “Cảm ơn Cố tổng đã quan tâm.”

Không truy hỏi cô tại sao lại không đến đi làm, ngược lại còn hi vọng cô ở nhà chăm sóc Bóng Đèn Nhỏ nhiều thêm một chút, Cao Thanh Thu thấy rất cảm động.

Cố Đinh Cẩn nhìn Cao Thanh Thu một cái: “Dù sao ở công ty có nhiều người như vậy, thiếu đi em cũng không có gì đáng ngại.”

“…” Cao Thanh Thu nghe thấy lời nói của anh ta, cảm thấy trong ngực đang nghẹn một ngụm máu.

Ý của câu nói này là cô ở công ty thì cũng không có tác dụng gì đúng không?

Cô nhịn không được mà trừng mắt liếc nhìn Cố Đinh Cẩn, quay đầu lại, lại phát hiện khóe miệng của anh ta đang mang theo một nụ cười, là cái kiểu ấm áp.

Cao Thanh Thu hơi ngơ ngác một chút, không biết là anh ta đang suy nghĩ cái gì. Đúng lúc thang máy đã đi đến tầng lầu cần đi đến, Cao Thanh Thu liền nhanh chân đi trước.

Cô đi vào phòng giải khát rót cho mình một ly nước, nhìn thấy Lâm Vi đang rót nước ở cạnh đó, nước trong ly cũng đã sắp đầy rồi, sắp tràn ra bên ngoài mà cô ta cũng không chịu tắt.

Cao Thanh Thu đi tới nhấn tắt nước lại cho cô: “Cậu đang ngây ngốc cái gì vậy?”

Lâm Vi nhìn thấy Cao Thanh Thu, lại nhìn về phía cái ly của mình, đưa tay lấy đi.

Cao Thanh Thu vượt lên phía trước một bước cầm lấy cho cô ta, đổ đi lượng nước thừa, sau đó đậy nắp lại rồi đưa cho cô ta: “Tại sợ là cậu bị nóng đó.”

“Tớ đã rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc rồi.” Lâm Vi sầu não uất ức nói: “Không còn là trợ lý của Cố Đinh Cẩn nữa.”