“…” Anh ta cúi đầu xuống, nhìn con nhóc đột nhiên xuất hiện này, “Sao em lại tới đây?”
Anh ta đây sẽ không phải là xuất hiện ảo giác rồi ư?!
Lại nhìn thấy Bóng Đèn Nhỏ xuất hiện tại công ty.
Hoa Châu Du theo sau đi vào, “Mẹ dẫn nhóc tới đây.”
Trợ lý Phạm đi theo sau lưng Hoa Châu Du, rất ân cần.
Hoa Châu Du nổi danh cực kì, rất nhiều người đều biết bà ấy, Điện Tử Đông Hằng bà ấy lúc trước cũng đã tới mấy lần.
Bà ta vừa mới ngồi xuống, trợ lý Phạm liền đi vào rót nước cho bà.
Bóng Đèn Nhỏ dắt lấy ống quần của Cố Đinh Cẩn, con mắt mở thật to, giọng nói mềm mại đáng yêu giống như là có thể nổi bọt, “Ôm một cái.”
“…” Cố Đinh Cẩn không muốn để ý đến nó, “Ai muốn ôm em? Ảnh hưởng đến anh công tác rồi.”
Hai phút sau, Bóng Đèn Nhỏ thành công ngồi vào trên đùi của Cố Đinh Cẩn, được Cố Đinh Cẩn ôm lấy, chơi bút máy của anh ta.
Khả năng này chính là trong truyền thuyết định luật Chân Hương!*
(*định luật Chân Hương:dù trước là ghét bỏ một cái gì đó nhưng khi tiếp xúc với đó cảm giác cũng không tệ, lại vui lắm)
Hoa Châu Du che miệng cười lên, “Bảo Bảo nhà ta nhìn vẻ lạnh lùng, vẫn là rất thương em trai nha!”
“Mẹ đem nhóc tới nơi này làm gì? Phiền chết rồi.” Cố Đinh Cẩn vừa ôm lấy Bóng Đèn Nhỏ, vừa vô cùng ghét bỏ mà nói.
Anh ta cũng không biết tên tiểu tử này tại sao thích để cho anh ôm!
“Mẹ đây không phải là sợ con mỗi ngày làm việc cô đơn tịch mịch lạnh, cho nên mẹ đưa sự ấm áp tới sao? Con xem Bóng Đèn Nhỏ nhà chúng ta đáng yêu thật, giống như cái mặt trời nhỏ. Vốn là tên này thật đúng là không có đặt sai với nhóc này.”
Bóng Đèn Nhỏ tên chính gọi là Phó Tư Dương, bọn họ có lúc cũng sẽ gọi nó Mặt Trời Nhỏ.
Con nhóc ấm áp cực kì, giống như ánh mặt trời để cho cả nhà họ Phó đều đặc biệt thích hắn.
Cố Đinh Cẩn nhìn về Bóng Đèn Nhỏ, anh ta vốn nên là rất ghét bỏ tên tiểu tử này, có thể mỗi lần nhìn thấy nó, quả thực không thể nhẫn tâm được.
“Đúng rồi, Thu Thu đang làm việc đi!” Hoa Châu Du đứng lên, “Con trông Bóng Đèn Nhỏ, mẹ đi tìm cô ta.”
“Mẹ dẫn Bóng Đèn Nhỏ theo đi.”
Làm gì để lại nơi của anh ta!
“Nơi của con này tiện mà! Mẹ nếu dẫn nhóc đi theo, người khác thấy được, chắc sẽ phải nói bìa.”
Hoa Châu Du nói xong, tuỳ hứng mà đi ra cửa.
Cố Đinh Cẩn: “…”
“Thu Thu.”
Hoa Châu Du trực tiếp đi tới bên cạnh Cao Thanh Thu.
Dung mạo của bà ta rất đẹp, lại ăn mặc rất đẹp mắt, thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người trong phòng làm việc.
“Đây là ai à?”
“Nghe nói là mẹ của Cố tổng.”
“Không thể nào? Còn trẻ như vậy?” Quả thật là giống như chị của Cố Đinh Cẩn.
Cao Thanh Thu nhìn thấy Hoa Châu Du, “Chị.”
Mọi người thấy Cao Thanh Thu cùng Hoa Châu Du nói chuyện phiếm, đều rất là kinh ngạc… Vốn là cho là Cao Thanh Thu bình thường thoạt nhìn thật khiêm tốn, không nghĩ tới, cô ta lại còn quen biết với Hoa Châu Du.
Cao Thanh Thu đi theo Hoa Châu Du từ phòng làm việc đi ra, hỏi: “Bóng Đèn Nhỏ đây? Chị không có mang tới à?!”
“Ở trong phòng làm việc của Bảo Bảo, đi xem xem nhóc đi?” Bà ta biết, Cao Thanh Thu khẳng định sớm liền không nhịn được rồi.
Có người mẹ nào có thể chống đỡ con mình.
Cao Thanh Thu đi theo Hoa Châu Du đi phòng làm việc của Cố Đinh Cẩn, còn chưa vào cửa, liền nghe được bên trong truyền ra lời nói nhức đầu của Cố Đinh Cẩn, “Ai cho mày đụng vào điện thoại tôi rồi hả? Mày có phải muốn bị đánh tay hay không?”
Bóng Đèn Nhỏ quệt mồm, nhìn về anh ta, “Em muốn chơi game King’s Glory mà.”
“Mày còn biết game King’s Glory?”
Cố Đinh Cẩn không nhịn được, sửng sốt một chút, cậu nhóc này, lợi hại như vậy sao?
Anh ta vẫn chưa tới hai tuổi ơi!
“Ai dạy em?”
“Điện thoại…” Nó đưa tay đi lấy điện thoại của Cố Đinh Cẩn.
Cố Đinh Cẩn nói: “Vậy cũng không thể chơi điện thoại của anh.”
“Tại sao?”
“Không thể thì là không thể, đứa trẻ không thể chơi điện thoại, đối với cặp mắt không tốt.”
“Vậy anh chơi với em.”
“Anh phải công tác.”