Theo lời nói của Cao Thanh Thu, Cố Đinh Cẩn dừng một chút, giống như bình tĩnh thêm một chút, bỗng nhiên buông lỏng tay cô ra.
Đối với anh ta mà nói, ba mẹ, người nhà giống như gông xiềng nặng nề, dù thế nào anh ta cũng không thể vượt qua ranh giới cuối cùng.
Mặc dù anh ta thích Cao Thanh Thu, muốn có được cô, càng không chiếm được, trong lòng càng muốn vượt qua…
Nhưng khi bình tĩnh lại, nhiều hơn chính là phải nghĩ tới thực tế.
Trên thế giới này thật ra có rất nhiều người không đủ dũng khí để từ bỏ tất cả mọi thứ.
Cao Thanh Thu nhìn anh ta buông lỏng bàn tay ra, cũng không tiếp tục dừng lại nữa, sợ sẽ kích thích anh ta: “Tôi về!”
Cô có chút may mắn, Cố Đinh Cẩn vẫn giống như trước kia.
Con người có thể trong quá trình trưởng thành sẽ từ từ thay đổi, nhưng một số thứ từ nhỏ đã được vun đắp mà thành, không thể nào thay đổi được.
Anh ta là cậu chủ nhà họ Cố, từ nhỏ đã lớn lên dưới sự kỳ vọng của mọi người, trên người có gánh nặng nên anh ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì quá đáng.
Đúng lúc khi Cố Đinh Cẩn buông tay, cửa thang máy mở ra, Cao Thanh Thu đi ra ngoài.
Cố Đinh Cẩn nhìn qua bóng lưng của cô, cũng không đuổi theo ra ngoài, chỉ im lặng nhìn cửa thang máy dần dần đóng lại.
Anh ta nói với mình: Không đáng giá! Không đáng vì Cao Thanh Thu hi sinh gia đình và địa vị của mình, cô ta thậm chí đã có con, tại sao mình còn phải yêu cô ta như trước kia?
Cố Đinh Cẩn ấn số lầu của thang máy, một lần nữa quay lại lầu, vừa ra khỏi thang máy liền thấy Lâm Vi đứng trước cửa.
Lâm Vi nhìn anh ta: “Tôi nghe nói anh đi tìm Thanh Thu, hai người có cãi nhau không?”
Trợ lý của Cố Đinh Cẩn nói với Lâm Vi rằng anh ta rất lo lắng Cố Đinh Cẩn sẽ mắng Cao Thanh Thu, dù sao Cao Thanh Thu cũng chỉ là cái cô gái nhỏ, anh ta sợ rằng Cố Đinh Cẩn sẽ làm điều gì quá đáng.
Lâm Vi lo lắng lại không phải điều này…
Cô lo rằng Cố Đinh Cẩn vì Cao Thanh Thu làm ra điều gì đó không lý trí, trên đầu anh ta vẫn còn có một người cậu, Cao Thanh Thu lại là mợ của anh ta, Hoa Ngọc Thành không phải là người dễ trêu chọc, nếu là đắc tội với cậu của anh ta, anh ta sẽ rơi vào kết cục thế nào?
Cố Đinh Cẩn nhìn thoáng qua Lâm Vi, cúi đầu: “Không có gì.”
Sau đó đi thẳng.
Lâm Vi nhìn bóng lưng mặc bộ vest của anh ta, đi theo: “Cố Đinh Cẩn.”
“Tôi đi làm việc.” Bây giờ Cố Đinh Cẩn đều không nghe được bất cứ điều gì, trực tiếp lấy cớ bận việc để ngắt lời Lâm Vi muốn nói.
Anh ta đi vào phòng họp, trợ lý và mọi người đang chờ anh ta, giật giật cà vạt ngồi xuống, nhớ tới cuộc nói chuyện giữa mình và Cao Thanh Thu trong thang máy, anh ta buộc mình phải tỉnh táo lại.
Trợ lý hỏi: “Nhân viên kỹ thuật của chúng ta sẽ tới vào thứ tư, đến lúc đó Cố Tổng tự mình đi gặp sao?”
Sau khi Cố Đinh Cẩn trở lại, việc cần phải làm rất nhiều, công ty rõ ràng là không đủ người, hơn nữa có một số việc để người khác làm anh ta không yên tâm, nên phải tự mình xử lý.
Mặc dù cấp dưới đang làm thêm giờ nhưng thật ra anh ta cũng bận rộn rất nhiều việc.
Cố Đinh Cẩn nhíu mày, ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía những người cấp dưới này, anh ta luôn cảm thấy ai cũng phù hợp làm chuyện này, nói: “Buổi tối thứ tư tôi còn có việc, chuyện này để Lâm Vi đi làm đi.”
Trước đó Lâm Vi đã vào đội chờ đợi vài năm, học được không ít thứ, nhưng việc để cô đi tiếp đón người cũng khá đáng tin.
Mọi người cảm thấy khó tin nhìn Cố Đinh Cẩn: “Lâm Vi chỉ một người mới, ngộ nhỡ cô ấy làm không tốt thì sao?”
Nhân viên kỹ thuật này được Cố Đinh Cẩn đặc biệt đào được, là nhân vật rất quan trọng, bọn họ sợ Lâm Vi chỉ là một cô gái trẻ mới ra trường sẽ không thể làm tốt được việc này.
Dáng dấp Lâm Vi rất đẹp, mọi người luôn cảm thấy một cô gái xinh đẹp thì bộ não không dùng được, đầy nghi ngờ đối với cô ấy.
Cố Đinh Cẩn trực tiếp đáp lại: “Vậy cậu đi làm?”
“…”