Kết Hôn Nhanh Chóng

Chương 1045




CHƯƠNG 1045: LỜI NÓI MUỐN NÓI VỚI ĐÔNG TỬ

Lời nói này của anh ta nghe thấy có chút tổn thương, không biết tại sao nhìn anh ta như thế này, Cao Thanh Thu lại cảm thấy anh ta có chút đáng thương.

Cô nhìn Hoắc Chấn Đông: “Chú kêu anh không được đến nhà tôi thì anh liền không đến à?”

Hoắc Chấn Đông nhìn Cao Thanh Thu một cái: “Cô cảm thấy là tôi nên đến đó?”

Hoa Ngọc Thành cũng đã nói đến mức đó rồi, anh ta còn mặt dày mà đi qua đó, như vậy thì ra giống ôn gì.

Cao Thanh Thu nhìn Hoắc Chấn Đông, nhịn không được mà cười một tiếng. Hoắc Chấn Đông hỏi cô: “Cười cái gì chứ?”

Mặc dù là Cao Thanh Thu cười lên nhìn rất xinh đẹp, nhưng lại khiến cho anh ta cảm thấy hoang mang rối loạn.

Cao Thanh Thu nói: “Thật ra thì chú rất quan tâm đến anh đó, chú ấy không muốn qua lại với anh là không muốn khiến cho anh có cảm giác nguy cơ. Thật ra thì cho đến bây giờ chú ấy cũng chưa từng muốn cướp cái gì của anh cả.”

Hoắc Chấn Đông nhìn Cao Thanh Thu một chút, ánh mắt tối xuống: “Tôi biết.”

Là do chính anh ta lòng dạ hẹp hòi, là do anh ta có khi đối mặt với thái độ của ba không có cách nào kiềm chế mình, cho nên trong lòng mới không có suy nghĩ cân bằng.

Cao Thanh Thu nói với Hoắc Chấn Đông: “Lần trước lúc mà tôi dọn dẹp phòng đã thấy bức ảnh trước kia của hai người, chú ấy vẫn luôn giữ đó. Anh nhìn thấy chú ấy cứ lạnh nhạt, cái gì cũng không nói, thật ra thì chú ấy hiểu hết tất cả, hơn nữa, chuyện mà anh hại chân chú ấy bị thương…”

Hoắc Chấn Đông ngẩn người, anh ta nhìn Cao Thanh Thu, không ngờ tới vậy mà Cao Thanh Thu lại biết những chuyện này.

Giống như là Cao Thanh Thu có thể hiểu thấu được suy nghĩ ở trong lòng của anh ta, cô nói: “Có phải là anh cảm thấy bất ngờ vì tôi sẽ biết cái này không? Thật lâu trước đây tôi đã biết rồi, nếu như dựa vào tính cách của tôi, tôi chắc chắn sẽ chửi anh một trận, nhưng mà chú ấy lại không cho tôi nói, chú ấy vẫn cảm thấy chú ấy rất có lỗi với anh, cảm thấy anh làm ra chuyện sai lầm cũng là do trách nhiệm của chú ấy… Thế nhưng mà anh cũng không phải là trẻ con, trách nhiệm của ai, trong lòng của anh biết rõ ràng. Anh xem người ta là anh em của mình, nhưng sau lưng lại đối xử với người ta như vậy…”

Lời nói của Cao Thanh Thu khiến cho khuôn mặt của Hoắc Chấn Đông không mấy sáng sủa.

Anh ta không ngờ rằng đối với chuyện của anh ta, Cao Thanh Thu biết còn nhiều hơn so với trong tưởng tượng của anh ta.

Cao Thanh Thu nhìn Hoắc Chấn Đông, nghiêm túc nói: “Nếu như anh có thời gian thì có thể đến xem dì Dương đi, bây giờ dì ấy đã ngồi xe lăn rồi, anh nhìn xem dì ấy có cuộc sống như thế nào thì biết thời gian đó chú đã trôi qua khó khăn như thế nào. Chú ấy là một người kiêu ngạo như vậy, lúc bị người ta chê cười, lúc bị vợ chưa cưới vứt bỏ, chắc chắn là anh chưa nhìn thấy đâu nhỉ?”

Lúc mà cuộc đời của Hoa Ngọc Thành khó khăn nhất, công việc của Hoắc Chấn Đông lại thuận buồm xuôi gió, ở trước mặt của anh ta cuối cùng cũng không còn người cản trở anh ta nữa.

Sao anh ta có thể hiểu được tình cảnh lúc ấy của Hoa Ngọc Thành?

Hoắc Chấn Đông cúi đầu: “Thật sự xin lỗi.”

Không biết tại sao những lời này nói ra từ trong miệng của Cao Thanh Thu càng khiến cho anh ta cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.

Anh ta thích cô như thế, càng sợ hãi sẽ bị cô biết được một bộ mặt không thể chấp nhận được của mình.

Cao Thanh Thu cười cười: “Tôi nói với anh những cái này cũng không phải là đang trách anh, chỉ là muốn để cho anh biết chú ấy thật sự rất quan tâm đến người anh em là anh, quan tâm đến nỗi chú ấy có thể không thèm so đo bất kỳ những chuyện gì quá đáng mà anh đã làm với chú ấy. Cho nên nếu như anh còn coi chú ấy là anh em, tôi hi vọng anh có thể chủ động một chút, đối xử tốt với chú ấy một chút. Anh cho rằng hiện tại hai người đã náo thành như thế này, chỉ có một mình anh khó chịu hả, chú ấy cũng chưa từng có cảm giác tốt hơn so với anh.”

Đối mặt với mấy lời nói chân thành này của Cao Thanh Thu, Hoắc Chấn Đông hơi không biết phải nói cái gì.

Cao Thanh Thu nói: “Chuyện quá đáng gì anh cũng đã làm rồi, bây giờ cho dù có đền bù cho chú ấy, đối xử tốt với chú ấy một chút chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?”

Hoắc Chấn Đông gật đầu: “Cô nói đúng.”

Cao Thanh Thu không ngờ rằng anh ta sẽ nghe lời như vậy, nhịn không được mà cười một tiếng rồi nói: “Hoắc Chấn Đông, anh đừng có thích tôi, tôi cũng không tốt giống như anh nghĩ đâu, không phải bởi vì tôi tốt mà chú ấy mới thích tôi, chú ấy thích tôi là bởi vì tôi đã cùng với chú ấy vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời của chú ấy, những thứ mà bọn tôi đã cùng nhau trải qua anh vĩnh viễn của không thể trải nghiệm được. Anh làm gì phải vì một người phụ nữ bình thường như tôi mà làm tổn thương tình cảm anh em nhiều năm với chú ấy như vậy, cũng không phải là một kẻ đần, ngay cả loại chuyện này mà cũng không phân biệt được.”