Bởi vì nửa đêm Bóng Đèn Nhỏ quấy khóc, Cao Thanh Thu ngủ không ngon, buổi sáng thức dậy hơi trễ.
Cô mới vừa thức dậy, Mộ Thập Thất cũng đã tới.
Mộ Thập Thất Ăn mặc rất ôn nhu, dáng vẻ thục nữ, đứng ở cửa chờ Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu kinh ngạc nhìn Mộ Thập Thất, “Sớm như vậy chị đến đây làm gì?”
“Không ngủ được.” Mộ Thập Thất khẽ mỉm cười.
Tối hôm qua làm thêm giờ, nửa đêm 2 giờ mới về đến nhà.
Nghĩ đến chuyện Hoắc Chấn Đông vô duyên vô cớ oan uổng mình, càng nghĩ càng cảm thấy oan uổng!
Mình làm gì sai, mà lại bị hắn đổ oan như thế?
Ở nhà, mọi người đều vô cùng thương yêu mình, các anh trai đều không dám nói mình lấy một câu nặng lời, nếu bọn họ dám, bố già sẽ đánh gãy chân của bọn họ.
Hết lần này tới lần khác để cho Hoắc Chấn Đông ức hiếp.
Cao Thanh Thu có chút ngoài ý muốn nhìn lấy Mộ Thập Thất, Thập Thất cũng sẽ có lúc không ngủ được sao? Chuyện này thật sự không giống cá tính của cô ấy, cô hỏi “Đã xảy ra chuyện gì?”
Mộ Thập Thất nhịn xuống xung động muốn nhổ nước bọt, “Đi thôi, vừa đi vừa nói cho cô.”
Hai người vừa nói chuyện, từ trên lầu đi xuống, đúng dịp thấy Hoắc Chấn Đông.
Hoắc Chấn Đông không có thói quen ngủ nướng, cho nên buổi sáng đều thức dậy rất sớm.
Hắn nhìn Cao Thanh Thu một cái, nhớ tới chuyện tối hôm qua cô cự tuyệt, luôn cảm thấy có chút lúng túng, xoay người muốn đi.
Mộ Thập Thất liền có chút không vui!
A!
Tên Đại thiếu gia này tính khí thật chảnh nha!
Mộ Thập Thất chủ động gọi hắn lại, “Hoắc Chấn Đông.”
Hắn dừng bước lại, có chút lãnh đạm nhìn về phía Mộ Thập Thất, “Chuyện gì?”
Mộ Thập Thất không mở miệng, hắn cũng không phát hiện Mộ Thập Thất đứng đó.
Mộ Thập Thất nói: ” Anh nói rõ ràng cho tôi, tối hôm qua anh nói những lời đó là có ý gì? Tôi cáo trạng ở trước mặt mẹ anh lúc nào?”
Chuyện Mộ Thập Thất khinh thường nhất chính là trò mách lẻo rẻ tiền như vậy!
Coi như gặp phải ủy khuất, mình cũng có thể tự mình giải quyết.
Hơn nữa, cô thật sự không biết chuyện Hoắc Chấn Đông thích Cao Thanh Thu có tí giá trị tố cáo nào.
Hắn thật sự cho rằng mình là ai,hoàng đế trong hoàng cung à? mình lại vì hắn, cùng chị em thân thiết đấu ngươi chết ta sống?
Đùa gì thế?
Hoắc Chấn Đông nhớ tới ngày hôm qua mình hiểu lầm chuyện Mộ Thập thất, cũng không giải thích, trực tiếp xoay người đi.
Mộ Thập Thất: “…”
Gần đây Mộ Thập Thất cảm thấy Hoắc Chấn Đông là người khá tốt tính, nhưng hôm nay… Mộ Thập Thất cảm thấy mình có cần thu hồi đánh giá này.
Cao Thanh Thu nhìn Hoắc Chấn Đông bóng lưng thẳng tắp nhưng có chút cô đơn, đoán chừng anh ta khả năng bởi vì chuyện tối ngày hôm qua…
Mộ Thập Thất thấy Hoắc Chấn Đông không để ý tới mình, càng thêm buồn bực, không nhịn được nói với Cao Thanh Thu: “Ngày hôm qua không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Anh ta gọi điện thoại nói tôi tố cáo anh ta, nói chuyện anh ta thích cô là tôi nói ra.”
Cao Thanh Thu nghe đến đó, lập tức minh bạch, chắc là Hoắc Chấn Đông hiểu lầm rồi, đem chuyện Dương Nhạc Linh làm tính lên trên đầu Mộ Thập Thất.
Cao Thanh Thu giải thích: “Không có, chuyện kia không có quan hệ gì với chị, là bà cô Dương nói, đã giải thích rõ rồi.”
Cũng không biết làm sao Hoắc Chấn Đông lại hiểu lầm đến Mộ Thập Thất.
Cao Thanh Thu cũng thật bội phục, Hoắc Chấn Đông như vậy, không phải là đang tự kéo thù hận cho chính mình sao?
Cô cảm thấy sau này mình thật sự cần tránh xa người đàn ông này ra một chút, càng xa càng tốt!
Nếu không, còn không biết sẽ bị hắn hại thành cái dạng gì.
Mộ Thập Thất nghe Cao Thanh Thu giải thích xong, không nhịn được nhìn bóng lưng của Hoắc Chấn Đông.
Cao Thanh Thu hỏi: “Tôi muốn đi ăn điểm tâm, chị muốn đi cùng không?”
“Ừm.” Mộ Thập Thất thân mật khoác tay Cao Thanh Thu, giống như ngày xưa khoác tay cô bạn thân hồi còn học cấp ba: “Tôi đi cùng cô.”
Mặc dù có chút ghét bỏ Hoắc Chấn Đông, nhưng Mộ Thập Thất đối với Cao Thanh Thu vẫn tốt vô cùng.