Kết Hôn Nhanh Chóng

Chương 1




"Mày mới mười sáu tuổi mà đã không muốn đi học? Chơi game thì có kiếm được cơm mà bỏ vào mồm không?"

"Con đâu phải chỉ chơi game không, giấc mơ của con là trở thành một game thủ chuyên nghiệp đấy! Mấy chuyện học hành thi cử gì đó không hợp với con!"

Chỉ nghe thôi Cao Thanh Thu đã biết chắc chắn là cậu em trai đang cãi nhau với mẹ về chuyện đi học hay không đây mà.

Cô đang định quay người bước đi, lại nghe em trai nói: "Vả lại nhà mình nghèo thế này, chị sắp lên đại học rồi, nhà mình làm gì có nhiều tiền để cả hai chị em con cùng đi học chứ."

"Lên đại học cái gì? Chị mày sắp phải lấy chồng rồi. Ba mày đã chọn sẵn cho nó một mối khá lắm, chỉ cần gả nó đi là nhà mình có thể hưởng phúc."

"Cái gì? Mẹ để chị lấy chồng á? Chị có biết không?"

Cao Thanh Thu khựng bước.

Phải chăng cô nghe nhầm rồi?

Cô mới mười tám tuổi, tuy theo chứng minh nhân dân đã là hai mươi, nhưng đó là vì bố mẹ đã khai gian cô thêm hai tuổi để không bị phạt tiền do kế hoạch hóa gia đình có quy định, nếu con đầu là nữ thì con thứ hai phải sinh sau khi con cả tròn bốn tuổi.

Nhưng hiện giờ ba mẹ lại định gả cô đi ư?

"Chị mày là con gái, đằng nào chẳng phải lấy chồng sinh con, học hành nhiều làm gì! Với lại người ta sẵn sàng bỏ ra hai căn hộ để cưới chị con đấy!"

Hai căn hộ?

Cao Thanh Thu siết chặt nắm tay lại.

Ở trong mắt mẹ, cô chỉ đáng giá hai căn hộ thôi sao?

Từ bé tới lớn ba mẹ luôn thiên vị em trai hơn cô. Lúc trước cô không cảm thấy có vấn đề gì, bởi em ấy còn nhỏ nên cô sẵn sàng chiều chuộng và nhường nhịn em, nhưng sau khi nghe được cuộc nói chuyện này, lòng cô vô cùng tức giận!

Dựa vào cái gì? Chỉ vì cô là con gái mà cướp quyền tiếp tục đi học của cô sao?

Rõ ràng thành tích của cô tốt hơn em trai!

Mẹ thật bất công quá!

Cao Thanh Thu biết mình không thể cứ ngồi chờ chết như vậy, nếu mẹ không chịu cho cô tiền đi học đại học, vậy cô sẽ đi vay!

...

Cao Thanh Thu đứng trước cửa nhà của bạn tốt Vũ Minh Hân, nhớ tới cuộc đối thoại mà cô nghe lén được lúc trước, nước mắt bất chợt tuôn rơi.

Vũ Minh Hân mở cửa thì thấy Cao Thanh Thu đang nước mắt lưng tròng, vội hỏi: "Thanh Thu, cậu làm sao vậy? Sao lại khóc?"

Cao Thanh Thu cuống quý lau nước mắt, cùng đi vào nhà họ Vũ.

Bà Vũ thấy Cao Thanh Thu đến bèn vẫy tay gọi: "Thanh Thu tới đây, mau vào đây ngồi nào."

Cao Thanh Thu có phần dè dặt, tuy lần nào tới nhà họ Vũ, bà Vũ cũng đối xử với cô rất nhiệt tình, nhưng hôm nay cô tới để vay tiền.

Cao Thanh Thu ngồi xuống chưa được bao lâu đã lên tiếng: "Cô ơi, cháu... liệu có thể mượn cô ít tiền được không?"

Bà Vũ sửng sốt: "Sao vậy Thanh Thu, cháu gặp phải chuyện gì khó khăn à?"

Cao Thanh Thu vân vê vạt áo, không biết mở miệng thế nào: "Mẹ cháu... không cho cháu học đại học. Cháu... cháu định mượn cô ít tiền, sau này cháu chắc chắn sẽ trả cô, cô có thể tính lãi..."

Cô vừa dứt lời, bầu không khí bỗng lặng ngắt như tờ.

Trong sự im lặng dài đằng đẵng ấy, tâm tình Cao Thanh Thu lại càng lo lắng hơn, cô cúi đầu, không dám nhìn vẻ mặt của bà Vũ.

Bà Vũ thở dài nói: "Thanh Thu ạ, không phải cô không giúp cháu, chỉ là dạo này tài chính nhà cô quay vòng không được dư dả cho lắm, không có tiền để cho mượn ấy..."

Ai cũng biết nhà của Cao Thanh Thu nghèo khó, cho mượn rồi chắc gì đã lấy lại được.

Tuy nhà họ Vũ có thể lấy được số tiền đó ra, nhưng bọn họ không hề có ý định cho cô vay.

Bị từ chối, Cao Thanh Thu cứng đờ cả người, đôi mi buông rũ thật sâu, nước mắt cố gắng lắm mới dằn xuống lại đong đầy nơi khóe mi.