Lúc Mạc Vy đi tới, những kẻ gây khó dễ kia chạy mất, thế nên cô nhấc máy lên gọi điện
- Âu Lăng: Chúng ta phải đưa cậu ta đến phòng y tế!
- Mạc Vy: Không được, danh tiếng trường sẽ bị hủy mất, tôi nghĩ mấy người không nên quay về trường, tôi sẽ thông báo nghỉ, người đánh các ngươi là do Sở Hàm làm bậy, các ngươi thắng đợt này chưa chắc lần sau khả năng
- Âu Lăng: Tại sao?
(Trên thực tế hắn muốn nói nhà cô cũng có thế lực, chuyện này có thể giải quyết gọn gàng mà)
- Mạc Vy: Cậu ta không chỉ là học sinh trường này, mà còn là cháu trai chủ tịch trường Sở Vương. Nếu muốn yên ổn, tốt nhất đừng động vào họ!
Người đàn ông tên Sở Vương này là kẻ mặt người dạ thú, chọc ông ta thì đừng mong yên ổn, một con cáo già mà thằng cháu trai này cũng không kém là bao. Là kẻ luôn đạt thẻ người tốt, ngoài mặt luôn tỏ ra có học thức nhưng trên thực tế việc xấu hắn làm không kém là bao.
Cô nói vậy, vì sợ sự việc to ra, đến tai cha mẹ, cũng không phải chuyện tốt, một ngôi trường như thế, một người bị bệnh như thế này, thử hỏi lòng các bậc phụ huynh nghĩ sao? Ngoài ra, ảnh hưởng đến Lạc Phong không ít.
- Âu Lăng: Vậy không lẽ đi đến tận bệnh viện?
- Mạc Vy: Chỉ còn cách vậy thôi, ta cho người mang xe tới, ngươi đưa cậu ta đi mau, đừng để ai thấy.
- Âu Lăng: Ừ!
Cuối cùng, bên đầu kia nhấc máy, phía bên đầu kia là một tài xế lạ mặt, nhận cuộc gọi của cô lập tức đến, mang Lạc Phong lên xe. Cô dặn người này trước khi đi, nếu có ai hỏi về lai lịch xe, thân chủ, thì cứ nói nó là của Âu Lăng.
- Âu Lăng:(câm lặng)
Hắn theo sau, ngồi vào trong thấy cô ta ở ngoài hướng phía mình lạnh miệng nói:
- Đừng cản đường tôi!
Trong phút chốc, hắn lạnh sống lưng, bản năng né tránh tức thì, có phải hay không, không lẽ, trong phút hắn cảm thấy buồn cười, tí mở miệng ra thành tiếng.
Tại bệnh viện
Lạc Phong sau khi được băng bó, có phần nhìn hắn chằm chằm, suy nghĩ gì đó, rồi thở dài nói:
- Tôi không biết phải nghĩ về cậu như thế nào, thật khác lạ.. nhưng chuyện này phải cảm ơn cậu!
- Âu Lăng: Đừng khách sáo thế!
- Lạc Phong: Cậu rất mạnh, tôi thật lấy làm bất ngờ
- Âu Lăng: Là vậy sao.. thực ra cũng không có gì đặc biệt đâu, vài tên vệ sĩ chỉ cho tôi mấy bài tập phòng thân thôi!
- Lạc Phong: Chuyện xảy ra lần này, chắc chắn nhắm vào chuyện lần trước, cộng thêm vụ hôm trước nữa
Sở Hàm người này vốn tính kiêu ngạo, hắn ta có một chướng ngại khó vượt qua, đó là Lạc Phong, xếp vị trí đầu bảng, đây chính là một sỉ nhục lớn, một tên nhà qua dám vượt mặt bổn đại gia, lấy hết hào quang của hắn, chỉ cần nhìn thấy tên này. Sở Hàm lại nghe thấy tiếng xì xào bàn tán về mình, dần dần cũng trở nên hẹp hòi lạnh và mới đây hắn nghe thấy lời đồn "Nữ Thần" chọn tên Lạc Phong đó trở thành người hầu, thậm chí còn đích thân mời đến. Loại tôn trọng này còn hơn cả sét đánh ngang tai. Ái Vỹ chưa bao giờ cận kề ai cũng chưa bao giờ tự hạ mình để xin một "người hầu":
"Nữ Thần."
Trong lòng hắn bị chếm mất, hắn tưởng cũng không muốn, vậy nên suy nghĩ tiêu cực hạ thủ phế người, không chết thì cũng phải tàn như vậy mới có giá trị.
Bên này Lạc Phong nghỉ ngơi, hắn ở bên cạnh tâm sự cùng, ngỏ ý muốn nhập hội vào đoàn, giúp đỡ khi anh thương thế không thuận tiện. Hắn vừa nói vừa dụ dỗ một bên, tâm Lạc Phong có chút dao động, hắn hỏi đến câu:
- Câu có bao giờ xem bói chưa?
Lạc Phong: Cái đó tôi không có tin, toàn là kiểu đoán giả ý thật, phân biệt ra thì cũng chỉ đúng một phần.
- Nghe cũng có lý nhưng nói đến bói toán, tôi chưa bao giờ sai
Lạc Phong: Cậu cũng biết xem bói
- ĐÚNG VẬY! Hắn sảng khoán mà nói: Chuyện này vốn là bí mật nhưng nể tình chúng ta kết giao tôi sẽ bói cho cậu
Rồi hắn diễn như chuyên gia bói tướng nhìn Lạc Phong suy tính một chút rồi lấy tay ra chuẩn cậu
- Tương lai cậu sẽ rất tốt nếu cậu biết buông bỏ, công việc rất tốt nhưng đường tình duyên không vẹn toàn, lật đật chuyện tình duyện, tôi tính cho cậu xem ra khá xấu, người mà cậu theo đuổi không thành, trở thành nước cùng lửa giống nhau, có họa, điều này a.. cậu có gì không ổn à.. hắn vừa ngước lên trên đã thấy lúc trắng lúc xanh không tỏ lời của Lạc Phong bất giác đứng dậy nói:
- Xem ra sắc trời khá muộn rồi, có cần tôi trở cậu về không?
- Không cần! Lạc Phong trầm lặng nói: Cậu về trước đi.
Hắn kêu được nhưng đồng thời cũng cố ý nói lên: Nếu có tình địch chúng ta cũng là tương đối giống nhau a, cậu không cần phải khổ sở
Hắn thấy chuyện này cần suy xét nên cố ý kéo dài thời gian đợi kết quả, nói thật hay nói dối tốt nhất hiện tại cứ để sau. Sự lưỡng lự này của Lạc Phong khiến hắn nhận ra sự để tâm không nhỏ đối với lời nói của mình. Nhân vật này là mục tiêu của tác giả, không thể bỏ qua, tuy nhiên cũng chỉ giúp một chút thôi, thầy bói cũng là kẻ nói dối, họ không phải nhà tiên tri, đoán trước đoán sau a.
Sau đó họ chia tay nhau, hắn về trường học, xong rồi đi về nhà, ăn cơm xong, tự nhốt mình trong phòng.
Hắn thực sự thích nơi này, dù mẹ mất nhưng vẫn còn cha, dù không nói nhưng hắn vẫn cảm nhận được người đàn ông này rất yêu quý hắn, hắn cảm nhận được thứ tình thương mà hắn khao khát từ lâu trong gia đình. Có điều, hắn tuyệt nhiên biết những thứ này không phải thuộc về hắn, mà là của người tên Âu Lăng thực sự kia.
Thời điểm gần tới, bỗng nhiên hệ thống tự bật lên nói cho hắn một tin, có vẻ không được tốt cho lắm.
Hệ thống: Hệ thống hiện tại có vấn đề, nên đã quyết định đẩy nhanh thời gian hoàn thành nhiệm vụ, để tránh rủi ro.
Xin lưu ý, chúng tôi đang điều tra, có kết quả sẽ báo ngay cho thí chủ, hiện tại nếu có gì sai xót, xin thí chủ lượng thứ.
- Lỗi? Đẩy nhanh! Vậy các nhân vật chính có thể trở về sớm
- Hệ thống: Đúng vậy!