Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Chương 91: Quang minh thánh tử là bạch liên hoa (11)




Một con rồng to như thế, muốn xử lý hoàn toàn trong quãng thời gian ngắn ngủi là không có khả năng. Bất quá mục tiêu của Lâm Mặc không phải toàn bộ con rồng, mà chỉ có xương của nó. Mắt thấy đại chiến giữa long tộc cùng thủy quái bên kia đã sắp tới hồi kết thúc, Lâm Mặc quyết định không chần chừ thêm nữa, đem xương rồng còn dính máu thịt cất vào nhẫn trữ vật, phần xác dư còn lại thì đành nhờ thần Hắc Ám dùng ma pháp của hắn nuốt gọn.

Đối với một con rồng dũng cảm đến tận phút cuối cùng, Lâm Mặc cũng không nỡ làm loại chuyện tàn bạo như hủy thi diệt tích. Cậu rất muốn giúp nó được an táng tại mộ địa, hay chí ít cho người quen của nó có thể nhìn thấy nó lần cuối. Có điều hiện thực và mộng tưởng luôn trái ngược, nếu để những con rồng khác phát hiện, khẳng định chúng sẽ tìm mọi cách truy lùng hung thủ giết hại đồng tộc. Cậu không phải người tốt gì cho cam, cho nên cậu không thể để chúng có cơ hội tìm ra tung tích của mình.

Lâm Mặc đắm chìm trong trầm mặc, đến độ một đường sau đó cậu hoàn toàn không hề chú ý tới hành tung đám nhân vật chính nữa, chạy trối chết quay về truyền tống trận. Mãi đến tận khi đã trở về đại lục quen thuộc, hai chân cậu vẫn còn mềm nhũn, thân hình hơi run rẩy.

Đây không phải lần đầu tiên Lâm Mặc giết chóc, nhưng lại là lần đầu cậu cố tình giết một kẻ không làm gì sai cả. Cậu không thể tự bao biện cho bản thân rằng bởi vì đối phương ra trước, hay bởi vì cậu cần phải làm nhiệm vụ.

Nói không chừng đóng vai bạch liên hoa lâu quá, tâm tình cũng dần mềm yếu đi phần nào.

Lắc đầu rũ bỏ những suy nghĩ tiêu cực ra khỏi não, Lâm Mặc nhìn vào nhẫn trữ vật, bộ xương rồng vẫn còn ở nơi đó.

"Lần này sẽ phải tốn khá nhiều thời gian, động tĩnh gây ra cũng không nhỏ, theo ta thấy ngươi nên tìm một nơi nào đó cách xa thành thị để tái tạo lại thân thể cho ta."

Lời đề nghị này thoạt nghe không tồi. Này cũng giống như đã xin nhà trường nghỉ phép nguyên ngày vì bệnh, dù chỉ nửa ngày đã khỏe lại không có đạo lý xách cặp chạy vào trường học nốt bữa chiều bao giờ.

Lâm Mặc sờ sờ cằm: "Ngài nói đúng lắm, nhưng chúng ta đi đâu đây?"

Cũng không thể ăn bờ ngủ bụi, lấy màn đêm làm chăn lấy đất đai làm chiếu đi.

Nếu lúc này thần Hắc Ám có thực thể, hai mắt hắn khẳng định đang lóe sáng: "Cách đây một trăm dặm ta có một tòa thành trì, trước kia từng là nơi ta cư ngụ thường xuyên nhất."

Mọi thứ đều đã có, Lâm Mặc cũng không còn lý gì từ chối, theo hướng thần Hắc Ám chỉ dẫn mà đi tìm tòa thành trì trong miệng hắn.

Kỳ thực cậu cũng rất thắc mắc, làm thế nào thần Hắc Ám lại có thể giấu được cả một tòa thành trì khỏi tai mắt người đời nha. Phải biết Độc Vụ sâm lâm trước kia nguy hiểm đến như vậy, rốt cuộc vẫn bị nhân loại tìm cách phá giải gần hết.

Lâm Mặc không vội vã, cho nên hai ngày sau cậu mới đến được địa điểm thần Hắc Ám chỉ. Nhìn qua nhìn lại, cũng chỉ thấy nơi này toàn đất với núi đá khô cằn, chẳng hề thấy thành trì đâu.

"Cách đây hai trăm mét có một hang động ngầm."

Hang động ngầm chính là loại hang động dẫn sâu xuống dưới lòng đất. Lâm Mặc nghe theo, quả nhiên tìm được một cái như vậy. Bất quá có hơi nhỏ đi, cậu thầm nghĩ. Thời gian trôi qua, bên ngoài đã mọc đầy cỏ dại, nếu không chú ý tìm kiếm quả thực rất dễ dàng bỏ qua.

Thân thể nguyên bản của thần Hắc Ám hẳn không thể nhỏ hơn của cậu được, vậy mà cậu len vào đây còn chật vật vô cùng, không biết hắn làm sao ra vào.

"Hừ, thân thể của ta là thần thể, có thể tùy ý chuyển hóa giữa dạng vật chất và linh hồn, nhân loại các ngươi sao có thể so sánh."

Lâm Mặc bò lạo xạo vào trong hang, trong đầu thầm mắng giỏi như thế thì ngươi tự ra đây mà chui vào đi. Lúc thiết kế cũng không rõ đầu óc hắn nghĩ gì nữa. Chẳng phải nơi ở của thần thánh nên cao lớn nguy nga sao, vì cái gì lối vào hệt như chuột chũi đào hang.

Càng bò xuống sâu ánh sáng ngày càng yếu ớt, cuối cùng tắt lịm. Lâm Mặc tưởng chừng như đã mắc kẹt trong cái không gian tối tăm này hàng thập kỷ, nếu không phải cậu vẫn nghe được tiếng tim đập của bản thân, phỏng chừng đã cho rằng mình đã chết.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện đốm sáng, Lâm Mặc liền nhận ra đó chính là cửa ra, trong lòng vui mừng khôn tả động tác càng nhanh. Đến khi cậu hoàn toàn lôi được toàn thân mình ra khỏi cái hang động chật hẹp đó thì khắp người đều đã bám đầy bụi bẩn.

Nơi này giống như một không gian hoàn toàn cách biệt so với bên ngoài, phía trên đáng lẽ là bầu trời thì lại là vòm đá lớn vô cùng. Từ vị trí của cậu hiện tại, có thể nhìn thấy rõ bên dưới là một tòa thành trì hẳn hoi, cấu trúc lẫn xây dựng đều giống như mô tả của kiểu kiến trúc cách đây năm ngàn năm trước. Không gian tối om om, chỉ leo lét vài đốm ma trơi bay tới bay lui giữa không trung làm nguồn sáng duy nhất cho cả thành trì.

Có điều Lâm Mặc vẫn cảm thấy dường như thiếu thứ gì. Đến khi nhìn kỹ lại cậu liền nhận ra, tòa thành trì này không hề có người! Trái lại trên đường phố đều là những bộ xương khô đang giữ nguyên một tư thế, hệt như bị hóa đá.

Không khí vừa âm u lại lạnh lẽo khiến Lâm Mặc không nhịn được đánh cái hắt xì. Nhiệt độ bên này theo lý thuyết phải nóng hơn trên mặt đất, nhưng không hiểu sao loại cảm giác rờn rợn tóc gáy cứ khiến Lâm Mặc muốn sởn cả da gà. Cậu lồm cồm bò dậy, đi theo con đường mòn xuống phía dưới.

Trước cổng thành là hai bộ xương trắng đang đứng, tư thế như linh canh, hai hốc mắt trống rỗng. Dù Lâm Mặc đã kinh qua gió sương dày dạn kinh nghiệm, nhìn thấy một màn này cũng hơi có chút rợn người. Cậu cố gắng không nhìn vào hốc mắt hai bộ xương kia, bước qua cổng vào thành.

Bên trong đều là đường phố, nhưng thay vì người qua kẻ lại thì chỉ toàn xương khô. Lâm Mặc lướt qua chúng nó, luôn có cảm giác kỳ quái dường như chỉ cần hai giây nữa thôi liền sẽ có một bàn tay lạnh lẽo sờ lên gáy mình. Nhưng mỗi khi cậu quay lại, xung quanh vẫn yên ả như cũ, hoàn toàn không nghe thấy dù chỉ là một tiếng gió.

"Sở thích bệnh hoạn." Lâm Mặc nhịn không được ở trong lòng phỉ nhổ. Coi như thần Hắc Ám sưu tập búp bê đầm ren cậu cũng sẽ không ý kiến nhiều như bây giờ.

Bị tiểu nô lệ đánh giá như vậy, thần Hắc Ám dĩ nhiên không vui. Nhưng cậu nói hắn bệnh hoạn cũng không sai. Trước kia thần Hắc Ám sở hữu một quân đoàn vong linh, đều là lấy xác chết của những kẻ chết trận, kẻ thù đem làm thành xương khô, khiến bọn chúng vì hắn phục vụ. Còn những kẻ mất năng lực chiến đấu, hoặc là quá yếu, thần Hắc Ám sẽ cho chúng ở trong thành trì đảm nhiệm một vai trò nào đó, coi như mua vui cũng được.

Có lẽ chính hắn cũng không nhận ra, lúc ấy hắn cô đơn đến nhường nào. Một mặt hắn chán ghét nhân loại, mặt khác lại bắt chước bọn họ tạo nên cả một tòa thành trì.

Cung điện của thần Hắc Ám dĩ nhiên rộng nhất, cũng là kiến trúc đồ sộ nguy ngoa nhất cả tòa thành trì này. Ngoại trừ việc thời gian phủ lớp bụi dày đặc lên nơi này ra, Lâm Mặc quả thực không còn lời nào để chê.

"Khụ khụ khụ." Cậu vừa mới mở cửa, bụi liền xộc vào mũi khó chịu vô cùng.

Là một kẻ đang yêu đương lại chưa theo đuổi đối phương thành công, thần Hắc Ám luôn muốn trưng ra những thứ tốt đẹp nhất, hệt như khổng tước xòe đuôi. Vì vậy trông thấy cái cung điện bản thân luôn tự hào lại bụi bặm như vậy, hắn ấp úng giải thích: "Bình thường... không có bẩn như thế đâu."

Đương nhiên, qua năm ngàn năm thì sạch sẽ thế nào được. Lâm Mặc cũng không đôi co, quang cầu đột ngột xuất hiện trên tay.

"Ngươi định làm gì?"

"Đương nhiên là tẩy rửa lại nơi này a." Lâm Mặc điềm nhiên trả lời.

Quang hệ là một hệ ma pháp có tính thanh tẩy cao, cho nên không những có thể chữa lành vết thương, lại còn dùng dọn dẹp bụi bặm chất bẩn vân vân,... tuyệt đối sau khi dọn kết quả sạch bóng còn hơn chà rửa bằng xà phòng.

Bất quá ma pháp sư hệ quang quý giá như thế, nguyên tố ma pháp hấp thụ vào cũng rất tốn thời gian, cho nên từ trước tới nay chẳng mấy ai dùng quang cầu đi dọn dẹp cả.

Lâm Mặc ngược lại không quan trọng lắm chuyện đó. Nơi này chỉ có cậu cùng thần Hắc Ám, hắn thì đến thực thể cũng không có, còn trông cậy được gì. Nếu kêu hắn dùng ma pháp hệ bóng tối dọn dẹp, phỏng chừng cả cái lâu đài này biến mất luôn.

Lâu đài rộng vô cùng, Lâm Mặc cũng không định phí hết ma pháp để dọn sạch cả tòa lâu đài. Bên dưới nơi này nguyên tố bóng tối nồng vô cùng, ngược lại nguyên tố ánh sáng vô cùng khan hiếm, một khi dùng hết không biết đến bao giờ mới có thể hấp thụ đủ. Cho nên Lâm Mặc chỉ dọn dẹp một chút phần đại sảnh, nhà bếp, nhà tắm cùng một phòng ngủ mà thôi.

Khi nhận ra tiểu nô lệ chỉ chuẩn bị có một phòng, trong lòng thần Hắc Ám đột nhiên nhảy nhót. Đây có phải đang ám chỉ muốn ở chung với hắn hay không? Tiểu nô lệ quả nhiên thật biết cách câu dẫn người a! Hắn đành phải chấp thuận theo cậu rồi, bất quá trước đó có nên giả vờ nghiêm khắc chút không nhỉ? Nghe nói đàn ông nếu có được quá dễ dàng liền chán ngán?

"Nô lệ, phòng này của ta, ngươi tự mình dọn sang nơi khác." Thần Hắc Ám ngạo kiều lên tiếng, trong lòng lại đang hô to mau cầu xin ta cầu xin ta đi.

Lâm Mặc ngừng động tác trên tay, nhìn chằm chằm vào ngực tựa hồ như muốn kiểm tra xem người yêu có bị hỏng dây thần kinh nào không: "Ngài chưa có thực thể hoàn chỉnh, cho dù có tách ra thì cũng không được bao lâu."

Hay nói cách khác, vốn dĩ không phải cậu mặt dày muốn ở chung với hắn, là hắn không thể rời khỏi cậu mới đúng.

Tuy rằng lời tiểu nô lệ nói đúng hết rồi, nhưng thần Hắc Ám vẫn kiên quyết không nhận: "Nể tình ngươi cầu xin, ta liền đồng ý cho ngươi ở chung vậy."

Lâm Mặc: "..."

Rốt cuộc hàng này có nghe cậu nói gì không?

Một ngày bôn ba mệt nhọc, Lâm Mặc chẳng còn tâm trạng đâu để làm việc gì tốn sức, vừa ngả lưng lên giường liền ngủ mất tiêu.

Khói đen từ lồng ngực cậu chui ra, dần dần biến thành một nam nhân dung mạo lạnh băng tinh xảo. Hắn hơi cúi người xuống, ngón tay cách mặt Lâm Mặc một milimet, cứ như thế từ từ vuốt xuống, giống như đang cố gắng tưởng tượng bản thân chạm vào đối phương.

Lông mi cong dài, mũi cao hơi hếch, môi anh đào mềm mại mọng nước,... Lâm Mặc lúc ngủ bớt đi vài phần lãnh khí cao ngạo, trái lại càng thêm mềm mại động lòng người. Từng điểm từng điểm trên người cậu đều khiến hắn chết mê chết mệt, tưởng chừng như ngắm nhìn cậu đến khi sông cạn biển mòn cũng đều có thể.

Tóc đã lâu không cắt, vàng óng ánh như mặt trời mà xõa xuống đến tận thắt lưng. Tuy rằng đó là màu của quang minh mà thần Hắc Ám ghét nhất, hắn lại không có cách nào chán ghét mái tóc mềm như tơ này của cậu. Thật muốn cầm lấy lọn tóc trong tay, hít sâu một hơi, khẳng định tóc tiểu nô lệ cũng có mùi thánh khiết như bản thân cậu ấy.

Chỉ cần không bao lâu nữa, hắn liền có thể làm được điều mình muốn.

Xương rồng cùng đá bóng tối, tuy vẫn chưa đủ để tái tạo lại thần thể, nhưng cũng dựng nên một thân thể phàm nhân cho hắn rồi. Nếu là thần Hắc Ám lúc trước khẳng định ghét bỏ, thà rằng đợi lấy được quả sinh mệnh để tái tạo hẳn một thần thể, còn hơn chấp nhận dùng tạm thân thể yếu ớt của nhân loại. Nhưng thần Hắc Ám của hiện tại đang điên cuồng say mê, chỉ muốn một lần chạm được vào tiểu nô lệ, hắn không chờ nổi.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Mặc liền bị thần Hắc Ám ồn ào đánh thức. Cậu dụi mắt lọ mọ bò xuống giường, tìm đến đại sảnh cũng là gian phòng rộng nhất trong cung điện này lấy ra bộ xương rồng vẫn luôn cất trong nhẫn trữ vật.

"Trước tiên ngươi phải dùng xương rồng điêu khắc lại một bộ xương hoàn chỉnh cho ta, sau đó kết hợp năng lực đá bóng tối để hoàn chỉnh thân thể."

Lâm Mặc gật đầu, trên tay cầm Đồ Long Đao chuẩn bị gọt tỉa. Hết cách, xương rồng quá cứng, ngoại trừ Đồ Long Đao ra không có bất kỳ quanh đây đủ khả năng tạo nên ảnh hưởng với nó. May mà Đồ Long Đao này có chức năng phóng to thu nhỏ, cậu biến nó thành một con dao cầm tay cỡ nhỏ. Đây cũng là lý do vì sao Lâm Mặc chịu cắn răng bỏ ra 499 điểm năng lượng để mua thanh đao này.

Thần Hắc Ám lúc trước từng nhìn thấy qua cảnh cậu dùng đao chiến đấu với rồng, bất quá tình thế lúc ấy cấp bách không có thời gian truy vấn, sau chuyện đó liền quên luôn. Nay thấy thanh đao đó một lần nữa xuất hiện, hắn dĩ nhiên không thể không chú ý: "Có thể cắt được cả xương rồng, cấp bậc nhất định không thấp. Tiểu nô lệ ngươi lấy thứ này từ đâu?"

Lâm Mặc đã dự trù trước khả năng này, cho nên liền nói dối trơn tru: "Đây là thần vật của thần điện, trước kia lúc ta đến học viện giáo hoàng có giao cho ta phòng thân."

"Thật không?" Thần Hắc Ám nghi ngờ nhìn cậu, "Nếu vậy tại sao lúc trước bị Hắc Ám Mị Ảnh Báo truy đuổi ngươi không rút ra?"

"Không phải chính ngài nói điều động bất kỳ năng lực nào ngoài ma pháp hệ bóng tối ra đều sẽ bị trận pháp tấn công sao?" Lâm Mặc vờ ủy khuất trách ngược lại hắn.

Dù sao người ta bị thương cũng vì mình, hơn nữa hắn vốn dĩ có lòng tin rất cao đối với tiểu nô lệ, cho nên thần Hắc Ám không hỏi nhiều thêm nữa.

Lâm Mặc không bị truy hỏi nữa, liền bắt đầu tập trung vào việc điêu khắc.

Do tính chất hệ ma pháp bản thân, Lâm Mặc đã sớm học thuộc lòng các bộ phận trên cơ thể người. Hơn nữa ma pháp sư ở thế giới này khả năng học tập cùng điều khiển tay chân tốt hơn nhân loại rất nhiều. Vài nhát gọt ban đầu Lâm Mặc còn hơi run tay, về sau liền thuận buồm xuôi mái.

Có điều cậu làm còn chưa đến đâu, thần Hắc Ám liên tục làm phiền: "Không đúng, phải như thế này... Ta làm sao như vậy được, ngươi sửa lại..."

Lâm Mặc coi như kiên nhẫn sửa lại theo lời hắn, thần Hắc Ám lại kiên nhẫn không nổi. Hắn từ trong ngực cậu chui ra hóa thành hình dáng nhân loại, kiêu ngạo ưỡn ngực đứng đối diện nói: "Ngươi nhìn theo hình dạng của ta mà gọt khung xương cho đúng vào."

Lâm Mặc mới liếc mắt nhìn qua, hai con mắt liền muốn nổ tung!

Hắn thế nhưng không-mặc-quần-áo!

"Ngươi... ngươi..." Lâm Mặc đỏ mặt thật muốn mắng không biết xấu hổ, ngay cả kính ngữ cũng bỏ quên.

Tuy rằng đều là lão phu phu, nhưng cũng đừng có khỏa thân kêu người ta điêu khắc theo đó chứ! Này còn ra thể thống gì!

Thần Hắc Ám ngược lại không coi đây là chuyện to tát gì, nhìn thấy tiểu nô lệ mặt đỏ bừng không hiểu sao hả dạ vô cùng: "Nhìn cho kỹ vào, coi chừng làm sai đấy."

Lâm Mặc quyết định không tranh cãi vấn đề mất tiết tháo này nữa, thành thành thật thật chăm chú vào việc làm của mình.

Điêu khắc thành ra một bộ xương người hoàn chỉnh không dễ, hơn nữa đối phương luôn ý kiến tới lui, Lâm Mặc mất cả tuần lễ mới xong.

Trong cả tuần lễ này, thần Hắc Ám đều không biết xấu hổ mà khỏa thân lắc lư trước người Lâm Mặc. Ban đầu cậu còn đỏ mặt nghẹn bừng bừng, sau liền học được cách tâm bất biến. Nếu có máy quay trong tay, cậu khẳng định phải ghi lại toàn bộ hình ảnh này, để một ngày trong tương lai cho thần Hắc Ám xem lại để hắn biết hắn ấu trĩ đến nhường nào.

Rốt cuộc toàn bộ các khúc xương đều được lắp vào đúng chỗ, Lâm Mặc thở phào nhẹ nhõm mà buông tay. Cậu theo hướng dẫn trước đó của thần Hắc Ám, lấy đá bóng tối đặt bên trong khung xương lồng ngực, sau đó lui ra sau.

Phần kế tiếp cần dùng đến ma pháp bóng tối, Lâm Mặc cũng không có biện pháp giúp đỡ. Từ đoạn này trở đi cậu chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.

Thần Hắc Ám trông chờ cơ thể này đã lâu, cơ hồ thời điểm Lâm Mặc vừa đặt đá bóng tối vào liền vọt vào trong, khói đen bao phủ từ trên xuống dưới. Tầm mắt Lâm Mặc nhanh chóng bị khói đen ngăn chặn, cảm giác ngột ngạt khó chịu một lần nữa dâng lên.

Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, phía trên bệ đá không còn là bộ xương khô nữa, ngược lại là một nam tử xinh đẹp mỹ miều trắng đến kỳ lạ. Hai mắt hắn mở ra tay, tay chân cử động vài cái, sau đó liền bước xuống khỏi bệ đá. Mỗi bước chân đi đều trầm ổn hữu lực, dáng vẻ khí chất hoàn hảo mười phần.

Lâm Mặc không khỏi thừa nhận mặc dù đã nhìn thấy gương mặt thần Hắc Ám huyễn hóa ra nhiều lần, nhưng khi đối diện phiên bản thật thế này tim cậu vẫn không thể không đập nhanh. Nếu những thế giới trước nam nhân đều là loại hình mẫu nam tính, thì gương mặt ở thế giới này quả thực quá mức xinh đẹp. Đó là một gương mặt có thể khiến bất kỳ nữ nhân nào trên thế giới này cũng phải ghen tỵ. Nhưng từ trên xuống dưới của hắn một thân cơ bắp dẻo dai rắn chắc, hoàn toàn không nhìn ra chút nữ khí nào.

"Nô lệ, ngươi đang ngẩn người nhìn gì thế?"

Nhiệt khí nhẹ nhàng phả lên trước mặt cậu. Lâm Mặc lúc này mới bừng tỉnh, nhận ra đối phương từ lúc nào đã đến trước mặt mình!

Đôi mắt đen thăm thẳm của hắn yêu mị vô cùng, tưởng chừng như có thể kéo ngươi chết chìm trong đêm tối, mà một thân tóc đen của hắn dài đến chấm đất, lại càng khiến người muốn nâng chúng lên trân quý trong tay. Bất quá...

Lại-là-khỏa-thân!

Lâm Mặc quay đầu đi, quyết định không làm một kẻ háo sắc: "Trước tiên để ta tìm vài bộ đồ cho ngài... Ngô!"

Cậu còn chưa kịp di chuyển ra hai bước, thần Hắc Ám từ phía sau lưng dùng cánh tay của mình vòng từ phía sau ôm chặt cậu, bàn tay lại che miệng cậu lại, khiến Lâm Mặc muốn nói lại không thể nói được.

"Ta có cho ngươi đi sao." Giọng nói tà mị như ẩn như hiện vang bên tai.

Ngón tay của hắn cũng không yên phận, bắt đầu chậm rãi di chuyển trêu chọc đôi môi mềm mại của Lâm Mặc, tựa hồ chơi không ngại nghiện lại càng ngày càng có xu hướng muốn tiến vào trong.

Mặc dù hiện tại Lâm Mặc rất muốn ôm hắn thật chặt cho hắn một cái hôn nồng cháy, bất quá thời điểm bây giờ vẫn chưa phải lúc. Cậu nhúc nhích cơ thể, ý đồ muốn thoát ra, ai dè lại khiến cho lực đạo cánh tay của thần Hắc Ám tăng thêm mấy phần.

"Từ rất lâu, ta vẫn luôn suy nghĩ, phải làm thế nào mới biến ngươi thành của ta đây." Thần Hắc Ám vuốt ve gương mặt cậu, "Nếu ta miễn cưỡng đưa nguyên tố bóng tối vào cơ thể ngươi, ngươi khẳng định sẽ bạo thể mà chết."

Kỳ thực là không. Lâm Mặc thầm nghĩ, chờ thêm vài chục chương nữa, chính Helios liền là người chủ động đi tìm thần Hắc Ám để xin cải tạo lại cơ thể.

"Sau đó ta nhận ra, chỉ cần ngươi không chống đối, như vậy nguyên tố ánh sáng trong cơ thể ngươi cũng không thể bạo động. Nhưng phải làm sao để ngươi không chống lại, toàn tâm toàn ý nghe lời ta đây?"

Không hiểu sao nghe những lời này, Lâm Mặc dự cảm điều tiếp theo không ổn.

Quả nhiên như cậu dự đoán, chỉ trong nháy mắt thần Hắc Ám đã mang cả hai về phòng. Lâm Mặc bị đè ở trên giường, vừa ngẩng mặt lên liền có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của thần Hắc Ám.

"Lần trước bắt gặp một màn ghê tởm trong rừng kia, ta liền nhận ra một điều, thời điểm hoan ái cũng là lúc sự phòng vệ cởi bỏ, ý thức cũng nằm ở mức thấp nhất." Giọng nói của thần Hắc Ám tựa như lời dụ dỗ của ác quỷ, "Nô lệ, ngươi nói xem ta sẽ làm gì ngươi đây?"

Đương nhiên là thịt thịt thịt rồi! Trời ạ làm sao người yêu của cậu có thể đẹp trai mê người đến như thế này!

419: [... Tôi không muốn phá hỏng tâm tình hiến thân của cậu, nhưng thời điểm hiện tại vẫn chưa phải lúc...]

Lâm Mặc: "Tôi không nghe tôi không biết gì hết a a a... Là thần Hắc Ám đòi làm tôi, tôi vô can tôi vô tội... Chẳng lẽ cậu có thể đổ lỗi cho nạn nhân bị cưỡng gian sao?"

419:... Nhìn bộ dạng hoa si này của Lâm Mặc, e rằng có mà cậu ta cưỡng gian thần Hắc Ám ấy chứ.

[Nhưng nếu cậu OOC...]

"Sẽ không!" Lâm Mặc cười hềnh hệch biến thái vô cùng, "Miễn tôi không OOC là được chứ gì."

Tuy rằng hơi có lỗi với thần Hắc Ám chút, bất quá coi như đây là một phen tình thú vậy.

Vì vậy thần Hắc Ám liền thấy tiểu nô lệ run lẩy bẩy, gương mặt trắng bệch nhìn hắn: "Ngài... ngài định..."

Như để trả lời cho câu hỏi của cậu, thần Hắc Ám hơi nhúc nhích đầu ngón tay, quần áo trên người Lâm Mặc đều bị thoát ra, toàn thân cậu hoàn toàn bại lộ trong không khí.

Thiếu niên da thịt trắng mơn mởn như tắm sữa, vì ngại ngùng mà đỏ bừng toàn thân hệt như con tôm, cố gắng dùng tay che lại thân mình, nhưng càng che lại càng bại lộ, lúng ta lúng túng không biết làm sao. Thần Hắc Ám nuốt yết hầu, phân thân bên dưới đã nóng ran khó chịu, dựng đứng từ lúc nào.

Động tác hắn mang theo vài phần thô bạo, rất nhanh liền chế trụ được hai tay tiểu nô lệ vòng trên đầu, khóe môi hắn mang theo vài phần tà khí cười cười: "Nếu ngươi không chống cự sẽ bớt đau đớn hơn đấy."

Một tay còn lại của hắn vuốt ve cơ thể của cậu, hắn có thể cảm nhận được thân thể dưới tay mình cương cứng lại, giống như bài xích sự đụng chạm của hắn. Nhưng càng làm thế lại càng dục hỏa trong lòng hắn thêm bừng cháy, thiên tính của thần Hắc Ám chính là chiếm đoạt và phá hủy. Ngươi càng không cho, hắn càng nhất định phải đoạt đến. Một khi chơi chán, hắn liền hủy diệt tất cả.

Hai đầu nhũ hoa tiểu nô lệ đã sớm dựng thẳng dưới sự đụng chạm của hắn. Khi thần Hắc Ám đưa tay gảy nhẹ, tiểu nô lệ liền gần như khàn giọng rên rỉ van xin: "Đừng... đừng mà..."

Giọng nói này càng khiến hắn muốn tiến sâu hơn, một lần lại một lần khi dễ cậu. Đầu lưỡi mang theo gai như lưỡi mèo của thần Hắc Ám liếm nhẹ một bên, cả người tiểu nô lệ liền run rẩy, eo cong lên. Hắn vui thích nhìn phản ứng của cậu, mút nhẹ một cái bên khóe môi: "Cơ thể này cũng thật đủ nhạy cảm."

"Không có... không... đừng..." Dường như ngoài thút thít van xin ra, thiếu niên chẳng còn biết nói gì.

Nếu là lúc khác, thần Hắc Ám quả thực muốn dành nhiều thời gian hơn khám phá thân thể cậu. Nhưng hắn vẫn chưa quên mục đích của lần hoan ái này, tốt nhất nên tốc chiến tốc thắng. Nghĩ vậy, bàn tay đặt trên ngực liền lần xuống bên dưới, chậm rãi sờ soạng hang động bí ẩn đang bị giấu kín.

Khi ngón tay lạnh như băng của thần Hắc Ám đâm vào, cả người tiểu nô lệ như bị ngâm vào nước đã run rẩy cả lên, đến khi đến ngón thứ ba, huyệt động đã được khai phá đủ rộng, hai mắt cậu đã đỏ bừng.

Thần Hắc Ám trìu mến ngắm nhìn gương mặt này. Là thẹn thùng sao, hay nhục nhã vì làm tình với một kẻ như hắn. Cự vật đã đặt nơi hậu huyệt, chỉ cần một cú thúc nhẹ, hắn liền đạt được tâm nguyện.

Nhưng vì sao, nhìn những giọt nước mắt lăn trên má tiểu nô lệ, hắn lại thống khổ đến như vậy? Tưởng chừng như so với việc chiếm hữu cậu, hắn càng không muốn nhìn thấy cậu rơi lệ.

"Đừng khóc." Thần Hắc Ám cởi bỏ vẻ lạnh lùng tà khí từ nãy tới giờ, trong giọng nói đều là thương tiếc, "Em sợ ta đến như vậy sao?"

Động tác của hắn cũng tạm dừng lại, tựa hồ như không muốn tiếp tục.

Lâm Mặc:... Thôi chết, lỡ diễn quá lố rồi sao?

Nhưng mà quần cũng đã cởi, mỡ cũng đã dâng, tuyệt đối hôm nay không ăn được cậu không bỏ qua! Lâm Mặc tự nhận bản nhân không phải thánh nhân, nam nhân là sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, suốt mấy năm chỉ có thể nhìn không thể ăn người yêu cậu cũng khó chịu lắm chứ.

Tuy rằng sau đó khẳng định eo mỏi mông đau hối hận vô cùng, bất quá nếu bắt cậu nhịn cậu lại không nhịn được. Tựa như anh túc, biết rõ nó mê hoặc cỡ nào, lại không thể không chìm đắm trong khoái cảm nó mang lại.

Không đơn giản là khoái cảm nhục dục, mà là cảm giác sung sướng vì được kết hợp với người mình yêu.

"Chủ nhân, ta cầu xin ngài..." Lâm Mặc nức nở (giả tạo), "Ta... ta sẽ cố gắng vì ngài tái tạo thân thể... Chỉ cần sau này khi đã khôi phục, ngài hãy buông tha ta..."

Lâm Mặc biết điểm mấu chốt của nam nhân nằm ở đâu. Nếu không phải tình huống ép buộc có một 419 đang đứng bên cạnh đo lường độ OOC của cậu, cậu cũng không muốn bức ép hắn bằng cách như vậy.

Quả nhiên, nghe xong lời của cậu, sắc mặt của thần Hắc Ám liền tối sầm lại. Bàn tay hắn có chút không khống chế bóp chặt cằm cậu, hai mắt đen sẫm không nhìn ra cảm xúc: "Ngươi muốn rời đi ta? Ai cho ngươi có suy nghĩ đó?"

"Ta là thánh tử của thần điện, tín ngưỡng của ta sẽ luôn là quang minh..." Lâm Mặc thống khổ (vì bên dưới ngứa ngáy không thôi).

"Được, được lắm." Thần Hắc Ám cười gằn.

Ta thương tiếc em, sủng ái em bao nhiêu, so ra cũng không bằng một lão già Quang Minh, một cái thần điện rách nát, cùng với đám tín đồ ngu si mê muội ngoài kia.

Nếu em đã không muốn nhận lấy thương yêu này, thì tại sao ta còn phải cố chấp?

Giận dữ cùng đau khổ như đồng thời đốt cháy dục hỏa, thần Hắc Ám hoàn toàn không báo trước, một cú thúc mạnh, toàn bộ phân thân liền đã đẩy đến tận sâu trong cùng.

Lâm Mặc mặt tái nhợt la to một tiếng, nhưng chưa kịp thốt lên lời tiếp theo, thần Hắc Ám đã liên tục luật động phía bên dưới. Mỗi một lần đâm vào dường như đều dùng hết toàn sức, những nếp gấp bên trong hậu huyệt theo cự vật ra vào mà bị kéo ra hết cỡ. Tưởng chừng như hắn muốn dùng một phương pháp mạnh bạo nhất, khiến cậu mãi mãi không thể quên.

"Đừng...! Ưm!" Miệng Lâm Mặc bị thần Hắc Ám che kín lại, bởi vì hắn không muốn nghe thấy những lời không muốn nghe.

Kỳ thực đây là một quyết định đúng đắn, khiến Lâm Mặc thở phào nhẹ nhõm không thôi. Suýt chút nữa thì hô to "Đừng dừng lại" rồi, may quá.

419: [...]

Thật muốn đánh chết đôi cẩu nam nam này.

Theo mỗi lần ra vào của thần Hắc Ám, Lâm Mặc có thể cảm nhận hắn đang dẫn dắt nguyên tố bóng tối vào kinh mạch của mình. Cậu đương nhiên chẳng bài xích gì, bất quá để diễn cho giống thật chút vẫn nên tỏ ra chống cự. Có điều sự chống cự nhỏ nhoi như không có, chẳng mấy chốc hai phần ba kinh mạch cậu đã lấp đầy bởi nguyên tố bóng tối.

Lúc này đây Lâm Mặc mới cảm thụ cơn đau từ bên trong truyền ra. Tẩy lại hệ ma pháp không phải chuyện vui sướng gì, coi như cậu ưng thuận làm theo, quá trình hiển nhiên không tránh khỏi thống khổ. Vì vậy dù Lâm Mặc đã chuyển bị tinh thần cắn răng chịu đau, mồ hôi lạnh trên trán cậu vẫn không ngừng tuôn xuống.

Không được! Nếu hắn cứ tiếp tục với cường độ này, cơ thể cậu sẽ không chấp nhận nổi mất! Lâm Mặc kinh hãi nhận ra tốc độ tẩy ma pháp của thần Hắc Ám dường như càng ngày càng nhanh!

Cậu nhìn lên gương mặt của hắn, một đôi mắt trống rỗng lấp đầy bởi giận dữ. Giống như đã từng gặp qua chuyện này, Lâm Mặc liếc nhìn về phía hoa văn trên cánh tay, trong lòng phun một búng máu.

Con mẹ nó sao cậu lại quên mất cái nguyền rủa này!

Làm cũng không được yên, bây giờ quan trọng nhất phải khiến thần Hắc Ám bình tĩnh lại. Nhưng tay lẫn miệng cậu đều bị hắn chế trụ, dù có muốn cũng không làm sao được. Lâm Mặc chỉ có thể cắn răng chịu đựng, hy vọng có thể vượt qua được quá trình này, dùng ánh mắt để giao lưu với hắn.

"Đừng cố gắng vô ích nữa, hắn không nghe thấy đâu."

Giọng nói quen thuộc bất ngờ vang bên tai Lâm Mặc. Cậu suýt chút nữa liền cắn trúng lưỡi, phẫn nộ trong lòng đã dấy thành ngọn lửa cao: "Lại là ngươi!"

Cậu liền biết như thế nào lại nhiều chuyện trùng hợp xảy ra như thế! Nhưng lại cũng không ngờ nhân viên diệt virus lại chưa bắt được tên này, trái lại còn để y một lần nữa tìm đến cậu!

"Hai tên kia thật sự rất mạnh, nếu không phải tôi linh hoạt thay vì nhập vào người mà nhập vào nguyền rủa, phỏng chừng đã sớm bị bọn họ bắt." Thanh âm có chút rầu rầu vang lên, "Nhưng bây giờ em đã biết, em biết thì chủ hệ thống cũng biết, nói không chừng thế giới sau không thể bám theo em được."

"Tốt nhất ngươi đừng bao giờ xuất hiện nữa là tốt nhất!" Lâm Mặc dùng thanh âm giận dữ nhất của bản thân quát đối phương, "Rốt cuộc chúng ta có ân oán gì sao?! Vì cái gì cứ phải một lần hai lần phá hỏng chuyện của ta?!"

"Còn không phải vì hắn sao." Giọng nói của virus trở nên lạnh dần, "Lâm Mặc em xem đi, hắn luôn miệng nói sẽ yêu thương bảo vệ em, nhưng khi có chuyện xảy ra hắn lại chọn ai? Đến cuối cùng hắn luôn là người tổn thương em."

Lâm Mặc hoàn toàn không hiểu con virus này đang lảm nhảm những thứ gì, cơn đau thấu đầu óc khiến cậu không thể suy nghĩ vững vàng được nữa, rất nhanh rơi vào hôn mê.

Trước khi ngất đi, cậu vẫn còn nghe tiếng có virus đó văng vẳng bên tai: "Em an tâm, tôi sẽ không để em chết. Chỉ khi hắn chết trước em, tôi mới giết hắn được..."

Thần kinh. Trong đầu Lâm Mặc mơ hồ chỉ còn hai từ như thế.

Mà khi thần Hắc Ám một lần nữa tỉnh lại, hắn nhanh chóng nhận ra bản thân thế nhưng một lần nữa bị nguyền rủa khống chế.

"Khốn khiếp!" Ánh mắt thần Hắc Ám sôi trào lửa giận, thời điểm quay sang nhìn Lâm Mặc lại hoảng hốt.

Một lần lại một lần, hắn tổn thương tiểu nô lệ. Trên cơ thể trắng mềm kia của cậu giờ đây tràn đầy dấu vết hoan ái đến tím bầm, hậu huyệt bên dưới vẫn còn đang chảy máu, chất lỏng trắng cùng đỏ hòa vào nhau tạo nên một khung cảnh lạnh lòng. Mà mái tóc vàng óng như mặt trời kia, giờ đây đã hoàn toàn nhiễm đen. Này là dấu hiệu việc chuyển hóa đã thành công. Nhưng...

Đồng tử thần Hắc Ám co lại. Hắn nhận ra lồng ngực tiểu nô lệ không còn phập phồng nữa. Cơ thể trong người hắn lạnh lẽo như băng, tựa như một khối đá lạnh lẽo không còn sinh khí.

"Nô lệ... nô lệ... ngươi... ngươi mau trả lời ta..." Chính thần Hắc Ám cũng không nhận ra, giọng nói của hắn đang run rẩy.

May mắn thay vài phút sau đó, mi mắt Lâm Mặc khẽ giật giật, hô hấp cũng dần quay trở lại. Đập vào mắt cậu đầu tiên chính là khuôn mặt trắng bệch thần Hắc Ám, đôi mắt mở to không dám chớp tựa như sợ hãi bỏ qua bất kỳ cử động nào.

Lâm Mặc còn chưa kịp lên tiếng, hắn đã ôm chặt lấy cậu, đầu vùi vào hõm vai, toàn thân run rẩy: "Thật tốt quá... Ngươi không sao..."

Cả hai cùng trầm mặc mà giữ nguyên tư thế như thế, bởi vì bản thân bọn họ cũng không biết nên nói gì hơn lúc này.

*****

"Lại là bản sao."

Diệp Cẩm Thần ghét bỏ bóp chết con virus trong tay. Nam nhân hắc y ở bên cạnh luôn trầm mặc, đột ngột mở miệng an ủi: "Ký chủ sa ngã đương nhiên không dễ đối phó."

"Không, nếu chỉ là ký chủ sa ngã bình thường cũng không thể mạnh hơn anh được." Diệp Cẩm Thần nhíu mày, "Như vậy chỉ có thể nói bản thân ký chủ này vốn là một kẻ rất mạnh rồi. Người như vậy chỉ có thể thuộc cao tầng tổng bộ."

"Nhưng một người thuộc cao tầng tổng bộ, sao lại có thể quen biết một tân ký chủ nhỏ nhoi như Lâm Mặc?"

Nam nhân hắc y im lặng, kỳ thực hắn không thích những trò suy đoán hại não của nhân loại lắm, tuy rằng đầu óc hắn vẫn dư sức hiểu được suy luận của người yêu, nhưng hắn chính là thích dùng bạo lực trấn áp hơn.

"Không được, chuyện này có quá nhiều uẩn khuất." Diệp Cẩm Thần phủi phủi tay bước đi, "Em cảm thấy chủ hệ thống vẫn còn giấu giếm chúng ta điều gì."

"Này càng kỳ quái, virus có liên hệ đến Lâm Mặc hay không chúng ta chưa biết, nhưng chủ hệ thống làm thế nào có quan hệ với cậu ta được? Lại còn phải giấu diếm?"

"Cho nên, chìa khóa để giải quyết vấn đề này chính là vị tân ký chủ Lâm Mặc kia." Diệp Cẩm Thần đột ngột cất cao giọng, kéo tay nam nhân hắc y, "Chúng ta về thôi."

"Không đuổi bắt con virus kia nữa?"

"Mèo vờn chuột quá tốn thời gian, chi bằng tìm ra hang ổ của con chuột này một lưới tóm gọn thì hơn." Diệp Cẩm Thần thủng thẳng giải thích.

"Nói như vậy em đã tìm được cách giải quyết?" Nam nhân hơi nhướn mày.

"Em sẽ hack vào kho dữ liệu ký ức của cậu ta."