Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Chương 70: Bảo bảo mau tới đây (3)




[Rốt cuộc cũng tìm được rồi!]

Năm giờ sáng, tiếng hệ thống vang lên trong đầu Lâm Mặc khiến cậu mơ màng tỉnh giấc. Hai mắt Lâm Mặc mông lung nhìn xung quanh, bộ dáng ngốc hồ hồ tựa hồ vẫn còn mơ ngủ.

[Lâm Mặc, tôi tìm được bản sao dữ liệu ký ức của cậu rồi! Chỉ cần một chút ít thời gian nữa, đợi tôi bẻ khóa xong, cậu sẽ khôi phục được ký ức!]

Tất cả mọi ký chủ khi bắt đầu ký kết khế ước đều sẽ được sao chép lại dữ liệu ký ức đưa vào kho lưu trữ để phòng hờ. Bất quá từ trước đến nay 419 chưa từng gặp qua trường hợp "mất trí nhớ" như hiện tại, cho nên cũng không nghĩ tới kho lưu trữ này. Trước kia nó còn âm thầm phỉ nhổ tốn nhiều dung lượng làm kho lưu trữ làm gì, cũng thật lãng phí. Nào ngờ có ngày chính nó phải lục lọi đi tìm cái kho này.

Tuy nhiên, ký ức của ký chủ đều liệt vào hàng bảo mật cấp cao, cho nên trừ phi có sự cho phép của tổng bộ, hệ thống không được phép xâm nhập vào. Nhưng tình huống hiện tại không cho phép 419 đưa đơn xin phép theo đúng quy trình được, nó chỉ có thể tạm thời tìm cách bẻ khóa mật mã của kho lưu trữ, tìm cách đưa ký ức về lại cho Lâm Mặc trước. Còn về việc có bị chủ hệ thống trách phạt hay không, chuyện ấy để sau khi rời khỏi thế giới này lại nói tiếp.

[Trong một khoảng thời gian sắp tới tôi sẽ không xuất hiện được, cậu tự lo liệu bản thân cho tốt.]

Nói rồi, 419 tắt liên lạc với Lâm Mặc, tập trung vào việc bẻ khóa. Mặc dù biết rõ tình trạng cậu hiện tại không hiểu được nó nói cái gì, nó vẫn theo thói quen báo cáo lại như mọi khi.

Lâm Mặc quả thực mơ hồ không rõ "người vô hình" này đang nói về việc gì, hình như là có liên quan đến cậu. Nhưng mà cũng không đúng lắm, cậu không phải Lâm Mặc, tên cậu là Tiết Kinh Hồng a.

Rốt cuộc có phải đang nói về cậu không... Lâm Mặc khổ não ưu sầu suy nghĩ mãi không ra, ngay cả Mạc Dương bước vào phòng cũng không chú ý.

"Tiểu Hồng, chào buổi sáng."

Mạc Dương ưu nhã mỉm cười, trên tay là khay bạc đựng thức ăn sáng, gồm bánh mì, bơ đậu phộng cùng một ly sữa nóng, ngoài ra còn có một chùm nho tím mọng. Khói trên ly sữa vẫn còn đang bốc lên, tạo thành làn hơi mỏng manh mờ nhạt.

Những suy tư trước đó của Lâm Mặc lập tức bị vứt ra hết sau đầu, cậu quên béng những gì 419 nói, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm khay thức ăn.

"Tiểu Hồng thật giỏi, còn biết tự mình thức dậy. Mau đến đây ăn sáng nào."

Nghe tới hai từ "ăn sáng", đôi mắt Lâm Mặc khẽ chớp, sau đó chậm rãi rời giường tới gần bàn ăn. Trông thấy Mạc Dương vẫn còn đứng đó, cậu có chút bối rối, không biết có nên tiếp tục tiến lên hay không.

Mạc Dương tựa hồ không hề thiếu kiên nhẫn, ôn nhu khuyên bảo: "Nào, ngồi xuống đây."

Vừa nói, y vừa vỗ nhẹ lên chiếc ghế như ra hiệu. Lâm Mặc lại nhìn nhìn một hồi, giống như muốn xác nhận, sau đó mới rụt rè ngồi xuống.

Thấy cậu hợp tác như vậy, trong lòng Mạc Dương cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy bản thân y có bằng tiến sĩ tâm lý học, nhưng nói cho cùng trí não con người vẫn là một lĩnh vực chưa một ai từng khám phá hết. Các bệnh về trí não thường rất khó đưa ra kết quả chuẩn xác, vì vậy cũng không có một lộ trình chữa bệnh chung nào dành cho tất cả bệnh nhân.

Lúc nhận hồ sơ bệnh trạng của Tiết Kinh Hồng, y đã lo lắng vị thiếu gia này khó mà thay đổi ngày một ngày hai được, bởi vì mô tả của cậu khá giống với tự kỷ nặng. Nhưng những gì đang xảy ra trước mắt cho thấy, tình trạng của cậu có lẽ vẫn chưa đến mức hết thuốc chữa.

"Rất giỏi, bây giờ chúng ta ăn sáng."

Trên khay có hai phần thức ăn giống hệt nhau, Mạc Dương bắt đầu chậm rãi cầm bánh mì lên, đợi đến khi Lâm Mặc nhìn rồi bắt chước theo, mới tiếp tục dùng dao quét bơ đậu phộng lên bề mặt bánh.

Một bữa ăn sáng này có thể nói tốn thời gian nhất từ trước đến nay, tới khi Lâm Mặc uống xong ngụm sữa cuối cùng thì đã trôi qua gần nửa canh giờ. Mạc Dương cũng là lần đầu tiên ăn một bữa sáng chậm đến như vậy, nhưng vì tập cho thiếu niên có thói quen sinh hoạt, y không thể không kiên nhẫn lặp đi lặp lại động tác, cho đến khi cậu hiểu ra mà bắt chước theo.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Mạc Dương để cho Lâm Mặc nghỉ ngơi chơi đùa với rubik độ nửa tiếng, còn y thì chuẩn bị sách vở.

Theo đánh giá của Mạc Dương, Tiết Kinh Hồng tuy có bệnh, nhưng cậu không phải thiểu năng trí tuệ, chẳng qua đầu óc phát triển chậm. Ngược lại chính cách đối xử của những người xung quanh tạo nên bệnh tự kỷ cho cậu, khiến cậu ngày càng xa cách cuộc sống bình thường của một nhân loại, mất đi năng lực tự hỏi cùng học tập.

Hiện tại muốn Tiết Kinh Hồng ngay lập tức học đọc học viết quả thực thiên phương dạ đàm, nhưng dạy cho cậu ta thường thức cơ bản vẫn được. Tối thiểu giúp cậu ta có thể nói chuyện trôi chảy bình thường.

Lâm Mặc ngồi vào bàn học, muốn có bao nhiêu ngoan ngoãn liền có bấy nhiêu, nếu không phải biết bệnh tình của cậu, ngay cả Mạc Dương cũng không ngờ được thiếu niên này thế nhưng là một người ngốc.

Khụ, mà cứ luôn miệng gọi cậu ta thiếu niên, kỳ thực Tiết Kinh Hồng cũng đã hai mươi tuổi rồi. Bất quá gương mặt này quá lừa dối, Mạc Dương nhìn vào chỉ cảm giác đối phương mới mười lăm mười sáu tuổi thôi.

Xua đi mấy suy nghĩ linh tinh đó, Mạc Dương mở quyển sách dày cộp ra. Bên trong đều là hình ảnh, phía dưới còn có ghi tên đồ vật. Y bắt đầu kiên nhẫn giúp Tiết Kinh Hồng đọc và nhận biết từng món trong quyển sách này.

Việc này tưởng dễ nhưng hóa ra lại khó, vì Lâm Mặc có bài xích đối với việc giao tiếp cùng người khác. Mạc Dương nhận ra mỗi khi y tiến đến gần, thiếu niên sẽ vô ý theo bản năng co người lại hoặc nhích đi để không chạm phải. Khi y nói chuyện, cậu cũng chỉ mở to đôi mắt lắng nghe, hoàn toàn không có ý tứ đáp lại.

Cho nên chỉ với mỗi từ "quả táo" cơ bản nhất, Mạc Dương tốn gần hết nước bọt mất nửa canh giờ, mới có thể khiến thiếu niên mở miệng ra đáp lại.

"T... táo. Quả táo." Lâm Mặc chậm rãi nói từng từ một. Cậu không phải không nói được, lúc chỉ ở riêng với 419 cậu vẫn có thể giao tiếp cơ bản. Nhưng đấy là vì Lâm Mặc không nhìn thấy 419, cho nên nó cũng không đem lại cảm giác áp bách cho cậu. Còn Mạc Dương hiện tại ngồi ngay đối diện, để có thể nói chuyện với y đối với cậu mà nói quả thực thử thách.

"Tiểu Hồng giỏi lắm!" Mạc Dương vui vẻ nói, trong tay đột ngột xuất hiện một quả táo đỏ tươi như làm ảo thuật, "Có muốn lấy không?"

Mặc bảo bảo đối với thức ăn có một sự chấp nhất kỳ lạ. Nhìn thấy quả táo đỏ tươi đong đưa trước mặt, dù bụng không đói cậu cũng gật đầu, hai mắt sáng lên.

"Nói "Mạc ca, cho em xin quả táo đi"."

Này lại là một thử thách khác, vì cần phải nói thành cả một câu. Nhưng so với lần đầu tiên, Lâm Mặc đã có thêm chút dũng khí, thành ra không mất quá lâu cũng đủ khả năng nói ra một câu xem như trôi chảy: "Mạc ca, cho em xin quả táo."

Giọng thiếu niên êm tai, có chút mềm mại như tơ lụa, lại trong trẻo như ngọc trai. Nếu chủ nhân giọng nói này đi làm ca sĩ hoặc diễn viên lồng tiếng nhất định sẽ bạo hồng trong đêm ngay. Đáng tiếc ây... Mạc Dương nghĩ vậy, đưa quả táo cho Lâm Mặc.

Cậu cầm lấy trong tay, không vội ăn ngay, mân mê nhìn một hồi như vừa kiếm được món đồ chơi lạ.

"Sau khi nhận quà từ người khác phải nói "Cảm ơn"." Mạc Dương một lần nữa tiếp tục công cuộc dạy học của mình.

Lại một quá trình chật vật nữa, Lâm Mặc mới thốt ra được lời cảm ơn.

Bữa học đầu tiên tạm thời có thể coi như thành công, bất quá Mạc Dương hiểu rõ nếu muốn Tiết Kinh Hồng thật sự tập thành thói quen thì còn cần một khoảng thời gian dài. Có khi ngày hôm sau tỉnh lại, cậu đã quên béng những gì xảy ra hôm nay.

Mọi chuyện xảy ra hệt như Mạc Dương dự đoán. Sáng hôm sau Lâm Mặc như một chiếc máy tính reset lại, mà y cũng bắt đầu từ con số 0. Tiếp tục dạy dỗ, hướng dẫn cách sinh hoạt, tập giao tiếp. Ngày rồi lại qua ngày, sinh hoạt của hai người bọn họ đơn điệu lặp đi lặp lại như một vòng xoay vô tận không có điểm dừng.

Buổi sáng ngày thứ mười ba, Lâm Mặc rốt cuộc cũng học được cách đáp lại "chào buổi sáng" khi Mạc Dương mang đồ ăn sáng tới cho cậu.

Ngày thứ mười tám, Lâm Mặc lần đầu tiên tự mình nói cảm ơn sau khi nhận đồ. Tuy rằng sang ngày hôm sau cậu lại quên không nói, nhưng đây cũng xem như một bước tiến lớn.

Ngày thứ hai mươi sáu, Lâm Mặc hiện tại đã có thể gọi y là "Mạc ca" mỗi khi có chuyện cần nhờ vả.

Ngày thứ ba mươi hai, Lâm Mặc tự động ăn sáng bánh mì với bơ đậu phộng, làm tất cả công đoạn không cần sự giúp đỡ của người khác, chỉ tốn hai mươi phút, kỷ lục nhanh nhất tính tới hiện tại.

Mỗi ngày trôi qua Lâm Mặc sẽ dần dần thay đổi từng chút một. Mà những thay đổi này đối với người bình thường xem như nhỏ nhặt, nhưng đối với Mạc Dương đây đã là một bước tiến rất lớn.

Nhìn thiếu niên ngày càng có sức sống hơn, đôi mắt cũng dần có thần thái, trong lòng Mạc Dương có chút tự hào nho nhỏ. Nhưng... Ánh mắt y tối tăm khi nghĩ tới chuyện của mình.

Mục đích thật sự của y khi tiến vào Tiết gia không phải vì tiền lương kếch xù, càng không phải vì chữa bệnh cho Lâm Mặc, mà chính là để điều tra ra chân tướng thật sự thủ phạm giết hại cha mình năm đó.

Kể từ lúc cha y mất, y vẫn luôn một lòng nung nấu ý định báo thù, cố gắng thi vào trường quân đội, trở thành một thành viên trong đội cảnh sát đặc biệt chuyên được giao trọng trách nằm vùng. Công việc này tuy gian khó lại vô cùng nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chỉ cần có thể thay cha trả thù, y có chết cũng cam lòng.

Mạc Dương biết được cái chết của cha mình có liên quan đến Tiết gia, nhưng cụ thể do ai ra tay thì không rõ. Vì vậy khi Tiết gia tìm bảo mẫu chăm sóc cho Tiết nhị thiếu, y liền nhờ cấp trên tạo cho mình một hồ sơ giả để trà trộn vào. Kỳ thật cũng không hẳn là giả mạo hoàn toàn, vì những thứ như thế rất dễ bị vạch trần. Hồ sơ của y từ tên đến bằng cấp đều là thật, chỉ có phần công việc được sửa lại, cùng vài chi tiết nhỏ nhoi khác.

Thế nhưng không rõ do Tiết gia chủ quá đa nghi hay sao, mà kể từ khi y bước chân vào vẫn luôn sắp xếp ngủ ở một căn phòng nhỏ kế bên chung một nhà với Tiết nhị thiếu, ngoại trừ những lúc lấy đồ ăn ra hoàn toàn không có cơ hội đặt chân vào nhà chính. Cho dù vậy, Mạc Dương vẫn nhẫn. Y không thiếu nhất chính là kiên nhẫn. Mối thù giết cha y đã nhịn được gần hai mươi năm, đợi thêm một thời gian nữa cũng không có vấn đề gì.

Quả nhiên sau khoảng một tháng, lão quản gia cũng dần dần tin tưởng y hơn. Nhất là khi nhìn thấy tình trạng Tiết Kinh Hồng ngày càng tốt, ông đối với Mạc Dương tăng thêm vài phần đánh giá không tồi.

Ngày hôm nay Mạc Dương dạy cho Lâm Mặc các mối quan hệ trong gia đình. Kỳ thực theo suy nghĩ y thì việc này cũng chẳng cần thiết, bởi vì Lâm Mặc làm gì còn người thân nào đâu. Nhưng lý thuyết thì bài học này nằm trong quá trình điều trị, cũng không thể nói bỏ là bỏ được, vì phần này thuộc về thường thức cơ bản.

"Đây là mẹ." Mạc Dương chỉ tay vào hình ảnh người phụ nữ, sau đó lại chỉ sang người đàn ông kế bên, "Còn đây là cha."

"Mẹ. Cha." Lâm Mặc máy móc nói theo.

"Đúng rồi. Tiểu Hồng là con của cha mẹ." Mạc Dương lại chỉ vào hình đứa bé, "Đây là con trai, là tiểu Hồng."

Trong hình là một đứa bé da trắng mắt to, nhìn kỹ có vài phần khá giống Tiết Kinh Hồng. Mạc Dương cũng là mới vừa phát hiện ra điều này.

"Đây là chị gái của tiểu Hồng, phải gọi là tỷ tỷ. Em gái thì kêu muội muội. Em trai thì gọi là đệ đệ, còn anh trai phải kêu ca ca." Bởi vì xét thấy Tiết Kinh Hồng trong tương lai không có bao nhiêu cơ hội dùng đến những danh xưng này, Mạc Dương chỉ nói nhanh qua.

"Ca ca?" Lâm Mặc tựa hồ rất nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Dương, "Anh trai?"

"Đúng rồi, ca ca là anh trai."

Lâm Mặc dùng ngón tay chỉ chỉ vào Mạc Dương: "Mạc ca... Anh trai?"

Mạc Dương nghe vậy liền dở khóc dở cười: "Không phải. Anh không phải anh trai em."

"A." Lâm Mặc có chút buồn rầu, rõ ràng gọi là ca, tại sao không phải anh trai.

Mạc Dương khép cuốn sách lại, bài học ngày hôm nay xem như kết thúc. Y đẩy đẩy gọng mắt kính mỉm cười hỏi: "Tiểu Hồng học rất tốt, hôm nay có muốn ra ngoài chơi không?"

Lâm Mặc lập tức gật gật đầu.

"Không được gật, anh đã dạy phải nói thế nào?"

"Ân, muốn." Lâm Mặc nhỏ giọng kêu.

"Giỏi lắm." Mạc Dương giơ tay lên định xoa đầu cậu, thấy thiếu niên vô thức tránh né đi, trong lòng không hiểu sao có chút hụt hẫng.

Bất quá nhìn vào ánh mắt trong sáng ngây thơ của cậu, hiển nhiên chỉ làm theo bản năng, hoàn toàn không phải cố ý. Mạc Dương tự an ủi có lẽ hai người quen biết chưa đủ lâu, về sau cậu mở lòng dần, sẽ không né tránh y như vậy.

Cả hai đi ra ngoài vườn hoa. Nơi này trồng toàn là hoa hồng, có đủ mọi màu sắc, nhưng hoa hồng đỏ vẫn chiếm số lượng lớn nhất. Kỳ thực khung cảnh tuy mỹ lệ, nhưng nhìn mãi mỗi ngày cũng dần chán, cũng chỉ có Lâm Mặc rõ ràng lần nào nghiêm túc đi đủ một vòng, thoạt nhìn cứng nhắc như đang đi tuần tra chứ không phải thưởng hoa.

Tin tốt lành chính là bệnh tự kỷ của thiếu niên không phải bẩm sinh, mà càng giống do môi trường xung quanh tác động vào hơn. Như vậy cậu vẫn có khả năng chữa khỏi.

Tin xấu là... cho dù có chữa khỏi, trình độ trí tuệ của Tiết Kinh Hồng vẫn rất thấp, vì đây là bệnh do trí não có vấn đề, không thể đơn giản dùng biện pháp tâm lý để điều trị được.

Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, làn da trắng như bạch ngọc, tóc lại đen như gỗ mun, đứng giữa vườn hoa hồng chẳng khác gì một thắng cảnh mỹ lệ khiến người khác không nhịn được phải nhìn thêm vài lần.

Ngày hôm nay trời không có mây, ánh nắng gay gắt trưa hè khiến Mạc Dương cũng đổ mồ hôi. Thời tiết này rất dễ cảm nắng, vẫn nên đưa cậu về đi. Nghĩ vậy, Mạc Dương khẽ hô to với Lâm Mặc đang đi phía trước: "Tiểu Hồng, chúng ta về thôi."

Lâm Mặc hơi dừng bước chân quay đầu lại, ánh mắt có chút thắc mắc không rõ vì sao lại đột nhiên quay về. Mạc Dương thở dài, tiến lên đối diện cậu. Nhận thấy trán cậu vẫn còn lấm tấm mồ hôi, y rút khăn tay ra chạm nhẹ lên trán cậu: "Đợi một chút, để anh lau mồ hôi."

Thật bất ngờ, không biết có phải do cách một tấm khăn hay không, thiếu niên lần này lại không cự tuyệt hành vi chạm vào người mình của y. Mạc Dương mừng rỡ, cảm thấy việc chữa trị bệnh tình của thiếu niên đã có một bước tiến lớn, khóe miệng cười càng ngọt: "Tiểu Hồng ngoan lắm, lát nữa..."

"Buông tay ra!"

Giọng nói lạnh lùng như băng giá, tràn ngập khí thế bá đạo đánh tới từ sau lưng Mạc Dương, khiến y hơi giật mình theo bản năng buông khăn tay xuống. Y nhíu mày quay người lại, nhìn nam nhân cao lớn phía sau vừa mới lên tiếng.

"Vị tiên sinh này, không biết ngài là...?"

Tiết Thừa Dạ vừa quay về sau công tác, nghe lão quản gia báo cáo rằng bệnh tình của Tiết Kinh Hồng đang khôi phục dần, đầy đầu muốn gặp em trai, ngay cả quần áo cũng chưa thay đã tới đây. Thế nhưng đập vào mắt hắn chính là cảnh tượng em trai cùng một nam nhân xa lạ thân mật!

Khí nóng bốc lên khiến hắn còn chưa kịp suy nghĩ nhiều đã lên tiếng, hiện tại đầu đã nguội bớt, cũng biết hành vi của mình có bao nhiêu nóng vội. Nhưng Tiết gia chủ xưa nay không bao giờ cúi người nhận lỗi, liền chỉ hừ lạnh khinh miệt: "Câu đó tôi phải hỏi cậu mới đúng."

Mạc Dương tuy đã có vài phần bực mình đối với nam nhân không mời mà đến này, nhưng vẫn giữ phong thái tao nhã mỉm cười: "Tôi là gia sư kiêm bảo mẫu cho Tiết nhị thiếu. Xin hỏi ngài là gì của tiểu Hồng?"

Hai tiếng "tiểu Hồng" này rơi vào tai Tiết Thừa Dạ trở nên khó nghe vô cùng. Hắn sầm mặt xuống nhìn thiếu niên vẫn đang ngơ ngác đứng phía sau, lạnh lùng đáp: "Tôi là anh trai cậu ta."

Lão quản gia lúc thuê người đương nhiên không nói rõ chuyện xấu trong nhà, cho nên Mạc Dương cũng không biết Tiết Thừa Dạ đây chính là Tiết gia chủ hiện tại.

"Ra là anh trai tiểu Hồng. Rất hân hạnh được gặp, tôi tên Mạc Dương." Mạc Dương hòa nhã đưa tay ra.

"Tiết Thừa Dạ." Tiết Thừa Dạ nói tên mình, nhưng lại không nắm lấy tay đối phương.

Bị từ chối thẳng thừng như thế, Mạc Dương cũng không tỏ thái độ gì. Trước khi vào đây y đã biết trước người Tiết gia không đơn giản, nếu như làm ra hành động lỗ mãng nào mất nhiều hơn được.

"Ca ca." Lâm Mặc đứng ở phía sau đột nhiên lên tiếng.

Cậu nhớ tới bài học của Mạc Dương, nay nghe thấy hai từ "anh trai", liền buột miệng gọi.

Tiết Thừa Dạ đơ người ra hai giây, sau đó nhận ra Lâm Mặc đang gọi mình, hàn ý trên mặt dần buông xuống, khóe môi không nhịn được câu lên.

"Tiểu Hồng gọi anh sao, lại đây nào."

Bất quá Lâm Mặc còn chưa di chuyển, Tiết Thừa Dạ đã tự động tiến tới. Hắn đưa tay xoa xoa đầu cậu, trong lòng vô cùng hoài niệm xúc cảm mềm mại này: "Tiểu Hồng giỏi lắm."

Mạc Dương nhìn bàn tay của Tiết Thừa Dạ đang xoa đầu Lâm Mặc, chân mày hơi nhíu lại không rõ đang suy nghĩ gì.

Mắt thấy đối phương có xu hướng xem y như bóng đèn, Mạc Dương không thể không tằng hắng một tiếng nhắc nhở sự tồn tại của mình: "Nếu Tiết tiên sinh đã đến, vậy thì vào trong nhà uống nước thảo luận vài việc của tiểu Hồng nào."

Tiết Thừa Dạ đang trong niềm vui sướng được em trai lần đầu tiên gọi ca, nhìn Mạc Dương cũng thuận mắt hơn nhiều, không phản đối liền đi theo phía sau.

Dọc đường đi Lâm Mặc dán sát bên người hắn, khiến tâm trạng trong lòng hắn phơi phới như vừa nở hoa.

Đáng tiếc Tiết Thừa Dạ không biết nguyên nhân thật chính là vì hắn cao hơn Lâm Mặc rất nhiều, khi đứng sát kế bên nắng không chiếu vào mắt, vì vậy Lâm Mặc luôn vô ý theo bản năng dán sát vào.

Chỉ là Tiết Thừa Dạ không có cách nào biết được nguyên nhân thật sự, cho nên hắn làm ra cái hành động khóe miệng ngoác tận mang tai, dù cố kiềm chế vẫn trông rõ mồn một, mà dân gian hay gọi vắn tắt là cười ngu. May mắn cho hắn Mạc Dương đi phía trước, xung quanh lại không có người nào khác, bằng không hình tượng Tiết gia chủ lãnh huyết đảm bảo sẽ sụp đổ ngay tích tắc.

Vào được trong nhà mát mẻ rồi, Lâm Mặc liền không lý do gì bám lấy Tiết Thừa Dạ nữa, lập tức buông hắn ra ngồi ở vị trí quen thuộc của mình. Tiết Thừa Dạ trong thoáng chốc cảm thấy bên người trống rỗng, tự dưng lòng buồn bực không vui.

Thật có cảm giác dùng xong liền ném... Nhất định là ảo giác đi.

Bản thân Tiết Thừa Dạ xưng là anh trai Lâm Mặc, theo lý cũng không xem như khách xa lạ gì, nhưng Mạc Dương vẫn theo phép pha trà bày biện đúng quy củ. Y ngồi đối diện với Tiết Thừa Dạ, còn Lâm Mặc ngồi ở sofa còn lại vui vẻ tự mình chơi rubik.

Đối diện với người khác ngoài em trai, Tiết Thừa Dạ liền nhanh chóng lấy lại khí độ vốn có: "Trạng thái của tiểu Hồng hiện tại tốt như vậy, cũng là nhờ có Mạc tiên sinh giúp đỡ. Tôi thay mặt Tiết gia cảm tạ cậu."

"Chỉ là chuyện nên làm thôi, tiểu Hồng rất ngoan." Ánh mắt Mạc Dương hơi rũ xuống, "Ngoại trừ vấn đề chậm phát triển, tiểu Hồng còn có chứng tự kỷ cùng phong bế nhẹ. Em ấy rất bài xích tiếp xúc thân thể cùng người khác. Nhưng khi nãy tôi thấy tiểu Hồng hoàn toàn không có thái độ khó chịu nào khi tiếp xúc cùng anh, hai người hẳn là vô cùng thân thiết đi?"

Tiết Thừa Dạ hơi khựng lại trong hai giây, cảm xúc vui sướng cùng bối rối mâu thuẫn với nhau. Vui sướng là vì Hồng Hồng quả nhiên đối xử với hắn khác với những người khác. Mà bối rối là do hai người họ kỳ thực mới biết nhau hơn một tháng, thời gian ở chung còn ít hơn người tên Mạc Dương trước mắt đây.

Nhưng có đánh chết nhất định hắn cũng không nói ra điều đó. Không biết có phải do hắn quá đa nghi hay không, lại cảm thấy Mạc Dương ẩn ẩn có địch ý đối với hắn.

"Đúng vậy, tôi với em ấy vẫn luôn thân thiết như thế." Tiết Thừa Dạ vô sỉ gật đầu thừa nhận.

"Nếu như vậy việc điều trị sẽ tốt hơn nhiều nếu có sự trợ giúp của anh. Thứ cho tôi nói điều này nhưng..." Mạc Dương hơi ngừng lại trong chốc lát, "... Vì sao không để tiểu Hồng ở nhà chính? Tuy rằng ở một mình hoàn cảnh khá tốt, nhưng không thể giúp cho cậu giải phóng khỏi nỗi sợ tiếp xúc cùng người khác."

Sợ cũng không sao, miễn không sợ hắn là được. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt Tiết Thừa Dạ vẫn kiên nhẫn đáp: "Trước kia tiểu Hồng rất bài xích khi ở nhà chính, thường xuyên đập phá đồ đạc. Vì vậy tôi không thể không chuyển em ấy ra đây."

"Hiện tại đã có tôi, việc đập phá gì đó sẽ không xảy ra. Như vậy anh có thể chuyển tiểu Hồng về lại nhà chính."

Khí thế của Tiết Thừa Dạ đột nhiên lạnh xuống, ánh mắt cũng xuất hiện hàn ý: "Mạc tiên sinh, xem ra cậu rất quan tâm đến việc tiểu Hồng ở nhà chính hay không."

Hỏng rồi! Trong lòng Mạc Dương toát mồ hôi. Là do y quá sơ suất, dẫn đến thể hiện ra sự nôn nóng trong lời nói của mình, khiến Tiết Thừa Dạ nghi ngờ. Cũng do Tiết Kinh Hồng quá đỗi ngoan hiền khiến y mất cảnh giác, quên rằng người Tiết gia không dễ dụ như cậu.

Phóng lao chỉ có thể theo lao, Mạc Dương đẩy đẩy mắt kính: "Chẳng qua tôi cảm thấy anh với tiểu Hồng thân thiết với nhau như vậy, bị buộc chia cách ra khẳng định trong lòng cũng khó chịu đi? Hơn nữa nếu ở gần người nhà, việc điều trị sẽ diễn ra thuận lợi hơn nhiều."

Lời của Mạc Dương không phải không có lý, Tiết Thừa Dạ kỳ thực trong lòng cũng muốn đem cậu trở về. Nhưng trực giác mách bảo hắn rằng người tên Mạc Dương này có gì đó không đơn giản, nếu giữ gần nói không chừng lại là mối họa.

Trong lòng Tiết Thừa Dạ cười nhạt, họa thì sao? Hắn cũng muốn xem thử có kẻ nào dám ở dưới mí mắt hắn gây chuyện hay không.

"Nếu vậy tôi sẽ bảo quản gia sắp xếp phòng cho Mạc tiên sinh."

Tiết Thừa Dạ đột nhiên dễ dàng như thế liền bỏ qua khiến Mạc Dương đã chuẩn bị vũ trang đầy đủ bỗng dưng hụt hẫng. Y nhấp một ngụm trà để che giấu sự thất thố của mình, ôn hòa nói: "Cảm ơn Tiết tiên sinh."

"À đúng rồi, tiểu Hồng, anh có quà cho em đây." Tiết Thừa Dạ đột nhiên thốt lên, lấy ra một hộp gỗ.

Nghe đến từ "quà", Lâm Mặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy cái hộp gỗ bình thường kia liền không hứng thú, tiếp tục chơi phần mình.

"Đừng có như vậy." Tiết Thừa Dạ đoạt lấy khối rubik trên tay cậu, nhét hộp gỗ vào tay, "Mau mở ra đi."

Đồ chơi bị đoạt mất, Lâm Mặc sững sờ một lát, sau đó liền ủy khuất lên như muốn khóc. Tiết Thừa Dạ vừa thấy vậy liền vội vàng trả lại cục rubik, giống như đang cầm củ khoai lang nóng phỏng tay: "Đây đây đây của em! Đừng có khóc!"

Hắn sợ nhất chính là thiếu niên khóc. Cả cuộc đời Tiết Thừa Dạ hắn, có chuyện gì mà chưa từng trải qua. Vô số kẻ trước khi chết trước họng súng của hắn đều khóc lóc van xin, nhưng kết quả đều chỉ có một con đường chết. Chỉ riêng em trai hắn, cậu vừa mới bẹp miệng ủy khuất, hắn liền cảm thấy bản thân tội ác tày trời, nếu có bắt hắn hái sao vớt trăng hắn cũng chạy đi làm ngay lập tức.

Nhận lại được đồ chơi của mình, Lâm Mặc không khóc nữa. Tiết Thừa Dạ thấy hộp quà của mình bị cậu mặc kệ, liền tự động thân thủ mở ra: "Cho em."

Bên trong hộp là một khẩu súng nhỏ, đen bóng, sờ vào lạnh cả tay. Ánh mắt Lâm Mặc tròn xoe, tò mò cầm lên thử, ngắm nghía nhìn nhìn, giống như muốn xem thử xem đây là thứ gì.

Mạc Dương hiển nhiên cũng đã nhìn thấy thứ trong hộp, mồ hôi như muốn rơi xuống: "Tiết tiên sinh! Thứ này quá nguy hiểm!"

"An tâm đi, vẫn chưa lắp đạn vào đâu." Tiết Thừa Dạ hờ hững đáp.

"Nhưng..." Nói đến đây, Mạc Dương chợt im bặt.

Tiết Thừa Dạ đây là đang thử y? Hay là ngầm đe dọa? Trong lòng Mạc Dương lạnh xuống, tự hỏi không ngừng. Nếu là người bình thường, hẳn sẽ rất ngạc nhiên đây là súng thật. Nhưng y xuất thân từ trường quân đội, nằm trong bộ phận đặc biệt của nhóm cảnh sát, làm sao có chuyện chưa nhìn qua súng thật. Vì thế phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy chính là cảm thấy đưa một khẩu súng cho thiếu niên quá nguy hiểm, chứ không nghĩ theo phương hướng đây có phải súng thật hay không.

Tự biết bản thân đã để lộ vài phần, lúc này nếu lại làm bộ như không biết lại càng khả nghi hơn. Mạc Dương cắn răng nói: "Dù là vậy, để cho tiểu Hồng chơi súng thật cũng quá nguy hiểm."

"Ồ? Cậu nhận ra được thật giả sao?" Tiết Thừa Dạ giống như cảm thấy thú vị xoay người lại, ánh mắt thâm trầm khó dò mà liếc nhìn Mạc Dương.

"Trước kia ba tôi từng làm cảnh sát, cho nên coi như biết một chút về mấy thứ này." Lời này cũng không sai, trước khi bị người khác giết chết, ba y từng là một cảnh sát ưu tú vô cùng.

Nghĩ tới chuyện này, nắm tay Mạc Dương giấu dưới bàn không khỏi xiết chặt, trong lòng càng thêm quyết tâm vì cha tìm ra hung thủ thực sự để báo thù.

Lâm Mặc sau khi nghịch nghịch khẩu súng một hồi liền mất hứng thú, vứt nó qua một bên chăm chú chơi rubik tiếp.

Tiết Thừa Dạ trông thấy món quà trị giá vài trăm ngàn đô của mình cứ như thế bị ghét bỏ, trong lòng không nói nên lời là cảm giác gì. Thôi được rồi, sau này đợi tiểu Hồng khá hơn dẫn em ấy đi trường tập bắn, nhất định sẽ thấy thích.

Hiệu suất làm việc của lão quản gia luôn nhanh chóng gọn gàng, cho nên sau khi nhận mệnh lệnh của Tiết Thừa Dạ, chưa tới một canh giờ đã cho người dọn dẹp xong xuôi, đem hai người Mạc Dương cùng Lâm Mặc quay trở về nhà chính.

Mọi công việc linh tinh như khiêng vác đồ vân vân đều đã có người hầu lo liệu, vì vậy sau khi tạm thời ổn định mọi thứ, Tiết Thừa Dạ dẫn Mạc Dương cùng Lâm Mặc tới nhà ăn để ăn tối.

Từ khi Mạc Dương tới, mọi bữa ăn của Lâm Mặc không còn bị cắt xén như trước, trái lại dinh dưỡng đầy đủ vô cùng. Hơn nữa được y hướng dẫn cách ăn uống, cậu không còn ào ạt ăn như quỷ chết đói nữa, ngược lại có vài phần từ tốn chậm rãi, nếu nhìn từ xa có khi còn lầm tưởng là một quý công tử trang nhã đang dùng bữa.

Tiết Thừa Dạ thấy em mình khá lên như vậy đương nhiên trong lòng vui vẻ, nhưng nhận thấy cậu nghe theo sự chỉ đạo của Mạc Dương, không hiểu sao lại có chút không vừa ý. Hắn không khó khăn để nhận ra Lâm Mặc rất nghe lời Mạc Dương, cơ hồ y nói gì cậu liền làm theo đấy, còn xem trọng hơn người anh trai đây...

Không! Nhất định là do hắn rời nhà quá lâu cho nên mới như vậy! Tiết Thừa Dạ một lần nữa củng cố lòng tin cho bản thân. Làm sao có chuyện tiểu Hồng thích Mạc Dương hơn hắn chứ?

Vì vậy sau bữa ăn tối, Tiết Thừa Dạ liền kéo Lâm Mặc lên phòng riêng, mỹ danh là anh em lâu ngày gặp lại có chuyện muốn nói, mặc kệ tiếng kêu của Mạc Dương.

Kỳ thực cũng chẳng có gì để nói. Tiết Thừa Dạ không phải người giỏi ăn nói, tính tình ôn hòa như Mạc Dương, mà Lâm Mặc tự nhiên cũng không mở miệng. Kết quả chính là hắn ngồi tại bàn làm việc chuyên tâm làm, còn Lâm Mặc ngồi trên ghế chuyên tâm chơi.

Tuy rằng không nói với nhau lời nào, nhưng có em trai ở bên, Tiết Thừa Dạ cảm thấy hiệu suất làm việc của mình tăng gấp đôi!

Cho nên lần đầu tiên trong đời hắn hoàn thành mọi công việc trước mười giờ tối. Quay lại nhìn Lâm Mặc vẫn chuyên chú chơi rubik, Tiết Thừa Dạ buồn cười ngồi xuống kế bên cậu: "Tiểu Hồng chơi gì đây?"

Rõ ràng chỉ một khối rubik, thế nhưng cậu lại chơi không biết chán. Nếu thực sự có thể xoay ra sáu mặt cùng màu, Tiết Thừa Dạ còn có thể xem như cậu có biểu hiện của thiên tài. Nhưng Lâm Mặc dù xoay bao nhiêu lần cũng không được một lần ba hàng thẳng màu, vậy thứ này có gì chơi vui?

Có lẽ hắn không hiểu được suy nghĩ của thiếu niên đi. Giống như hắn ngồi ngắm cậu, người khác không hiểu có gì hay ho mà ngắm, riêng hắn cảm thấy cứ ngắm mãi như vậy bao lâu cũng không chán.

Tác giả có lời muốn nói: Phổ cập tuổi tác nhân vật trong thế giới này chút.

Tiết Kinh Hồng hai mươi tuổi.

Tiết Thừa Dạ ba mươi hai tuổi.

Mạc Dương hai mươi tám tuổi.

Nhân vật qua đường đồng loạt nhìn Tiết Thừa Dạ khinh bỉ: Lão đại, hóa ra ngươi là trâu già gặm cỏ non!