Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Chương 42: Sư phụ chỉ muốn sống lâu trăm tuổi (9)




Lúc Lâm Mặc tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, toàn thân không chút khí lực chỉ có thể nằm dài. Ngay cả mí mắt nâng lên cũng vạn phần cực nhọc.

Giây phút nhìn thấy phía trên đầu là trần nhà, Lâm Mặc liền hiểu nhiệm vụ bị ma tu đâm chết của cậu coi như thất bại rồi. May mà loại nhiệm vụ phụ này không giới hạn thời gian, cho dù có thật sự thất bại lần này cũng không phải không có cơ hội thực hiện lại.

Lâm Mặc định leo xuống giường xem xét tình hình, lúc cử động nghe thấy tiếng leng keng thanh thúy, ngẩng đầu nhìn về phía cổ tay phải mới trông thấy cổ tay bị còng lại bởi một sợi dây xiềng xích đen.

Mí mắt Lâm Mặc hơi giật giật, đặt chân xuống giường đi lòng vòng thì phát hiện chiều dài của sợi dây xích thế mà chỉ đủ cho cậu hoạt động trong phạm vi phòng. Nhưng đó còn chưa phải tất cả. Đáng nói nhất chính là giờ phút này cậu hoàn toàn không thúc dục được linh lực trong cơ thể.

Cảm giác này rất giống với lần trước khi ngất đi ở trong Liệt Hỏa sơn trước đó. Chỉ là nếu lúc trước không thể điều động được linh lực, thì hiện tại Lâm Mặc thậm chí còn không cảm nhận được một tia linh lực trong cơ thể. Giống như có thứ gì đó chặn lại linh lực của cậu.

Quét mắt nhìn đến sợi dây xích đen, Lâm Mặc lấy kinh nghiệm nhiều năm đọc kiếm hiệp với tu chân của mình ra mà khẳng định - nhất định là do cái thứ đồ chơi quỷ quái này!

Không còn linh lực chống đỡ, Lâm Mặc chẳng khác nào người phàm. Chẳng bao lâu sau cậu bắt đầu cảm thấy đói, bụng ọt ọt vang lên tiếng kháng nghị. Mà căn phòng này dường như có một tầng kết giới che chắn, cho dù cậu có cố gắng kêu to như thế nào cũng không ai nghe thấy.

Đành phải ôm bụng đói leo lên giường, Lâm Mặc nhắm mắt quyết tâm dùng cơn buồn ngủ dập tan cái đói. Chỉ là cậu vừa mới tỉnh dậy, nơi nào có thể nhanh chóng ngủ đi được, thành ra không những không đỡ đói, trái lại càng cảm thụ rõ ràng hơn.

Đây là muốn bỏ đói chết cậu sao! Lâm Mặc cắn góc áo rên hừ hừ. Vân Tiêu chân nhân tu vi Nguyên Anh kỳ lại chết vì đói, tin như vậy leo lên đầu đề đảm bảo có thể gây sốc toàn tu chân giới.

"419, tình hình hiện tại thế nào?"

[Theo đo lường, vị trí của ký chủ nằm ở Ma Vực.]

"Còn Quy Môn tông? Vì cái gì tình tiết lại bị đẩy nhanh?"

[Quy Môn tông vẫn chưa bị diệt môn, tạm thời khoảng cách quá xa không thể xem xét tình hình chính xác.]

Ngay lúc đó, cửa phòng kêu một tiếng nhỏ. Lâm Mặc liền vội vã quay về trạng thái trang bức, giấu cái ống tay áo bị mình cắn đến ướt một mảnh đi, hai mắt khẽ khép hờ lại, lại vờ như mới tỉnh dậy, còn chớp chớp vài cái.

Cậu quay đầu sang, phát hiện ra người vào phòng thế nhưng lại là hắc y nhân ngày hôm ấy!

Trong lúc cậu cố phỏng đoán xem rốt cuộc đây là pháo hôi/ nhân vật qua đường/ boss phản diện nào, hắc y nhân đột nhiên cởi bỏ mặt nạ, để lộ ra gương mặt thật.

Ngay lập tức Lâm Mặc liền sửng sốt! Kia chẳng phải tiểu Vũ nhà cậu sao!

Bất quá nam nhân này giống Hàn Vũ, lại có vài nét khác biệt. Hàn Vũ lúc trước dẫu trưởng thành vẫn còn vài phần non nớt, mà Hàn Vũ trước mặt đây toàn thân khí chất lạnh lùng, thiết huyết. Gương mặt hắn cứng rắn lạnh lẽo, ánh nhìn sắc sảo không còn chút trẻ con nào. Tóc hắn đen dài, lại có nhiều sợi tóc bạc. Đồng tử hai mắt trước kia màu đen thâm thúy, nay lại ánh lên sắc đỏ. Có thể nói so với Hàn Vũ lúc trước đã đọa nhập ma đạo cũng khác nhau rất nhiều.

Nhưng Lâm Mặc lại có thể khẳng định, đây chắc chắn là Hàn Vũ. Này có lẽ là giác quan đặc biệt đi, cho dù Hàn Vũ có biến thành một mỹ nhân ngực to mông cong đi chăng nữa, cậu cũng có thể nhận ra hắn ngay tức khác.

"Sư phụ."

Giọng Hàn Vũ khàn khàn lại cực kỳ gợi tình, mang đậm hương vị một người đàn ông từng trải, khiến cho lỗ tai người nghe cũng muốn mang thai.

Lâm Mặc nghe thấy giọng nói như vậy, có chút lúng túng đáp lại một tiếng: "Ừ."

Nói rồi, cậu chợt nhớ ra, hình như hiện tại cậu mới là người bị hại, còn tiểu Vũ là kẻ bắt cóc đi? Vì cớ gì cậu phải trả lời bằng cái giọng điệu như đang chột dạ né tránh?!

Nghĩ nghĩ như vậy, Lâm Mặc nâng cao tinh thần, thần sắc lãnh đạm quay đầu sang hỏi: "Tiểu Vũ, đây là có chuyện gì?"

Hàn Vũ bước tới bên giường quỳ gối xuống, hai tay muốn chạm vào sư phụ lại lúng túng, cuối cùng chỉ có thể bám lấy mép giường, cẩn thận để không đụng vào. Không hiểu sao nhìn tình cảnh này, Lâm Mặc cảm giác như đang nhìn thấy một con chó to đang ngồi cụp đuôi trước mặt.

"Ta chỉ là muốn tốt cho sư phụ thôi, người đừng nóng giận."

"Tốt cho ta?" Lâm Mặc nhăn mi. "Đây là tốt của ngươi sao?"

Cậu giơ tay lên, dây xích theo đó mà kêu loảng xoảng, âm thanh vang vọng khắp phòng.

Hàn Vũ hơi mím môi, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng kiên định mà đáp: "Tu vi sư phụ cao hơn ta, ta lại không nỡ tổn thương người, chỉ có thể tạm thời dùng biện pháp như vậy..."

Lâm Mặc không biết Hàn Vũ đang đánh chủ ý gì, cũng không rõ cốt truyện đã vặn vẹo đến cỡ nào, nhưng chắc chắn chẳng tốt được bao nhiêu. Bất quá cậu có thể chắc chắn một chuyện, đó chính là phải quay về Quy Môn tông theo sát Dụ Trăn. Y là nhân vật chính, chỉ cần bám theo y vẫn có cơ hội xoay chuyển tình thế.

Hàn Vũ hiện tại là ma tu, nhất định sẽ không giúp đỡ Quy Môn tông, càng không quan tâm đến Dụ Trăn. Nếu hắn thực sự cho cậu rời đi, cũng không cần hao tâm tốn sức trói cậu lại như bây giờ. Do đó, khẳng định Lâm Mặc không thể cho Hàn Vũ sắc mặt hòa nhã được.

"Hàn Vũ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Bị sư phụ gọi thẳng tên, thần sắc Hàn Vũ hơi vặn vẹo, con ngươi có chút đỏ rực lên, ngữ điệu nguy hiểm lại tàn nhẫn mà nói: "Sư phụ, ngươi vì ta mà bị giam ở Liệt Hỏa sơn mấy chục năm, ta không thể tiếp tục để ngươi quay lại đó được. Chỉ cần ta thả ngươi ra, ngươi nhất định sẽ lại quay về Quy Môn tông tiếp tục chịu phạt."

Hàn Vũ nhận định như thế, bởi vì bằng thực lực của Vân Tiêu chân nhân, chỉ cần sư phụ không muốn không ai có thể bắt ép người làm gì.

Quan trọng hơn, trong mắt Hàn Vũ sư phụ là một người kiên định với quyết định của bản thân. Giống như lúc ấy khi thả hắn đi, cho dù vi phạm luật lệ tông môn, hành vi bị xem như phản lại chính đạo, sư phụ vẫn không hề do dự. Mà khi bị phạt giam trong Liệt Hỏa sơn, sư phụ vẫn im lặng chấp thuận theo.

"Sư phụ, người tạm thời cứ ở đây có được không? Đợi cho tình hình ổn định rồi, ta sẽ thả người ra..."

"Ngươi còn biết là ta vì ngươi mà bị giam ở Liệt Hỏa sơn sao? Đây là hành động báo đáp của ngươi?" Lâm Mặc cười lạnh cắt ngang lời hắn nói.

Hô hấp của Hàn Vũ hơi đình trệ, trong lòng muốn nói rất nhiều thứ, lại thủy chung không thể thốt ra. Sư phụ cứu hắn, đấy là sự thật. Mà hắn giam giữ người, đấy cũng là sự thật. Cho dù hắn có vì lý do gì đi nữa, cũng không chối bỏ được sự thật này.

"Nếu ngươi còn coi ta là sư phụ, mau chóng tháo thứ này ra, rồi để ta đi."

"Không được!" Hàn Vũ đột ngột quát to, sau đó lại im bặt.

Hắn nhào đến ôm chầm lấy Lâm Mặc, hai cánh tay như gọng kiềm sắt xiết chặt người trong lòng, giọng nói mang theo vài phần ủy khuất: "Sư phụ, có thể đừng quay về Quy Môn tông không?"

Lâm Mặc vô cùng bất đắc dĩ, cậu đâu có giỏi đóng mấy vai này. Chuyên môn của cậu là bán manh làm nũng, chứ không phải đối phó với người bán manh làm nũng a! A phi, chuyên môn gì chứ, nhất định là cậu bị hệ thống tẩy não rồi...

Cậu không trả lời, Hàn Vũ càng hoảng hốt. Đồng tử của hắn ngày càng đỏ sậm. Ngay lúc đó hắn đột nhiên buông tay ra, chạy ào ra khỏi cửa đóng rầm cửa lại.

Lâm Mặc thật sự thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại cậu cái gì cũng chưa biết, đối với hoàn cảnh của mình còn mù mờ, quả thực không biết phải đối phó như thế nào. Hàn Vũ chủ động rời đi, lại may mắn giúp cậu có thời gian nhờ hệ thống tra xét cặn kẽ.

Hàn Vũ dùng tay che lại đôi mắt, đến khi màu đỏ của đồng tử dần nhạt xuống, khí tức quanh thân cũng ổn định lại mới dám ngừng lại tựa lưng vào tường. Thật nguy hiểm, suýt chút nữa đã lộ ra trước mặt sư phụ rồi.

Ánh mắt hắn tối tăm, tạm thời không thể quay về, liền chỉ có thể rời đi tới thư phòng. Hán vẫn rất rõ, nếu thật sự bức ép sư phụ đến đường cùng, khó mà nói được liệu người có làm liều hay không. Chi bằng tạm thời hòa hoãn, kéo dài một thời gian.

Mà Lâm Mặc bên này rốt cuộc cũng nhận được toàn bộ thông tin liên quan đến Hàn Vũ mấy năm gần đây.

Sau khi Hàn Vũ được Lâm Mặc gắn cho truyền tống trận rời đi, liền quay trở về Ma Vực xây dựng nên thế lực riêng của mình, nhanh chóng vươn lên trở thành một trong những ma tu đáng sợ nhất. Hắn ra tay tàn nhẫn, không ngừng bành trướng thế lực, căn bản chính là không từ thủ đoạn, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Tu vi của hắn theo đó mà tăng trưởng với tốc độ tên lửa, càng lâu dài khắp Ma Vực không có ai dám đối nghịch với hắn.

Cách đây khoảng mười năm trước, Hàn Vũ cho xây dựng Ma Cung tọa lạc ngay tại địa điểm nguy hiểm nhất của ma vực. Khu vực này dễ thủ khó công, xung quanh lại tràn ngập hiểm họa như ma thú, cộng thêm đội quân ma tu hùng mạnh khiến cho không có kẻ nào dám chọc tới. Mà nơi ở hiện tại của Lâm Mặc, chính là bên trong tòa Ma Cung ấy.

Nhìn xu thế phát triển rất có tiềm năng này, nếu không phải đã biết trước cốt truyện, Lâm Mặc còn thực sự hoài nghi nói không chừng Hàn Vũ mới thực là boss cuối, mà tên ma tu đâm chết Vân Tiêu chân nhân kia chỉ là pháo hôi qua đường.

Tóm lại sau vài chục năm không ngừng khuếch trương dã tâm, Hàn Vũ thành công leo lên vị trí Ma Tôn. Tu vi của hắn cũng đã là Kim Đan hậu kỳ điên phong, căn bản nửa bước vào Nguyên Anh kỳ, chỉ cần có thời cơ thích hợp liền có thể tiến giai. Một khi chuyện đó xảy ra, đồng nghĩa hắn sẽ là ma tu mạnh nhất toàn Ma Vực này, mà nếu có người nào muốn đối đầu cùng hắn, phỏng chừng cũng chỉ có mỗi Vân Tiêu chân nhân.

Lâm Mặc đã cho rằng bản thân còn phải nhịn đói vài hôm, hiển nhiên đã đánh giá sai trình độ quan tâm của Hàn Vũ với mình. Bởi vì chỉ vài canh giờ sau đó, cậu trông thấy Hàn Vũ tự mình đẩy đến một xe thức ăn, bộ dạng ngoan ngoãn đến độ không ai nghĩ rằng người trước mắt đây lại là Ma Tôn tàn độc nhẫn tâm, ra tay liền nhuốm máu.

"Sư phụ, hiện tại linh lực của người không dùng được, sẽ không khác phàm nhân bao nhiêu. Cho nên vẫn cần phải ăn uống đầy đủ để bổ sung năng lượng, nếu không về lâu dài cơ thể sẽ suy nhược dần đi."

Hàn Vũ hiển nhiên lo sợ rằng Lâm Mặc sẽ từ chối đồ ăn của mình mà tận tình giảng giải một phen kỹ càng. Bất quá hắn lo quá xa. Lâm Mặc hiện tại đói gần chết, cho dù trước mắt là củ cải mới đào từ dưới đất lên cậu cũng có thể vô tư gặm nhắm.

Nhưng vì cái thiết lập chết tiệt, cậu chỉ có thể làm bộ lạnh lùng dùng đũa gắp từng miếng nhỏ cho vào miệng nhai. Thậm chí còn không thể khen ngon một tiếng a a a!!!!

May mắn là Hàn Vũ rất kiên nhẫn chờ cậu ăn hết thức ăn trên bàn, còn hết sức tận trách mà dọn dẹp những thứ dư thừa. Chẳng mấy chốc, trong phòng lại sạch sẽ như lúc ban đầu.

Bụng đã được lấp đầy, Lâm Mặc cảm thấy có thể quay về chuyện chính được rồi.

"Ăn cũng đã ăn, bây giờ ngươi có thể nói rõ ràng mục đích của mình chưa?" Người nào đó lại trang bức tỏ vẻ "ta ăn hết là vì bị ngươi bức bách chứ không phải vì ta đói nên mới ăn" một cách nhuần nhuyễn.

"Sư phụ, ta nói đều là thật. Ta không có muốn nhốt người, cũng không phải lấy oán trả ơn gì. Ta chỉ là không muốn sư phụ quay về Quy Môn tông nữa thôi."

"Không quay về Quy Môn tông, chẳng lẽ lại ở đây với ngươi? Hàn Vũ, đầu óc ngươi lú lẫn đến mơ hồ rồi sao. Ngươi quên thân phận của ta, không lẽ quên cả thân phận của mình?"

"Không quan hệ." Hàn Vũ tiến tới ôm Lâm Mặc, cọ cọ như chú chó nhỏ. Lâm Mặc không còn linh lực căn bản không phải đối thủ của hắn. "Ở đây không ai có thể làm hại người. So với Quy Môn tông kia, nơi này an toàn hơn nhiều."

"Hơn nữa..." Ánh mắt hắn hơi nheo lại. "Chẳng mấy chốc Quy Môn tông cũng sẽ biến mất, sư phụ không cần quay về nơi đó nữa."

"Ngươi đang nói cái gì?!" Lâm Mặc lần này thực sự bị dọa hoảng.

Ngọa tào, từ pháo hôi có ý chí muốn phấn đấu trở thành boss coi như một loại quyết tâm vươn lên có thể tạm chấp nhận đi, nhưng muốn cướp luôn cả đất diễn của người ta là không được a!

Kịch bản quân đã tung tăng chạy đi tìm kho báu One Piece rồi, đừng để cho nó lạc sang Ấn Độ theo chân cô dâu tám tuổi nữa!!!

"Sư phụ không cần quan tâm bọn họ, chỉ để ý đến ta thôi được không?" Hắn nâng đầu để cho tầm mắt cả hai song song nhau, giọng nói có chút tội nghiệp, ánh mắt lom lom mong chờ nhìn về phía Lâm Mặc. Chỉ là dưới đáy mắt lại ẩn giấu vài phần điên cuồng, khắc chế không tràn ra.

Lâm Mặc hiện tại bị những lời vừa nãy làm cho rối tung rối bời, nào còn tâm tư chú ý chi tiết ấy. Cậu chỉ thiếu điều vò đầu bứt tai, ngay cả giọng nói cũng đã mang theo mấy phần không kiên nhẫn: "Hàn Vũ! Ngươi định làm gì?!"

"Đương nhiên là giết chết hết bọn họ a. Dám giam cầm sư phụ lâu đến như vậy, bọn họ chết là đúng rồi."

Lời của Hàn Vũ đầy tàn nhẫn nhưng lại nói ra một cách thản nhiên, giống như hắn sắp sửa giết chết một con cá chứ không phải cả một tông môn.

"Ngươi...! Quy Môn tông nuôi dưỡng ngươi lâu như vậy, ngươi không có chút tình nghĩa nào sao? Những sư thúc sư bá của ngươi, tuy bọn họ đối xử với ngươi không tốt, cũng không đến mức cần phải giết chết! Mà những sư huynh đệ tỷ muội trong tông môn càng vô tội, bọn họ không đáng phải chịu những thứ này!"

Lâm Mặc nói ra nhiều như vậy, Hàn Vũ lại chẳng hề đặt trong lòng. Vân Tiêu chân nhân bị giam cầm tại Liệt Hỏa sơn mấy chục năm, căn bản không nghe tới tin tức bên ngoài. Quy Môn tông đối ngoại tuyên bố Hàn Vũ là kẻ thù của tông môn, treo lệnh giết chết không tha. Các nhóm trưởng lão trước kia không nhìn hắn vừa mắt nay lại càng ra tay tàn nhẫn độc ác hơn. Ngay cả những đệ tử đồng môn cũng nhìn hắn với ánh mắt chán ghét, giống như nhìn thấy một thứ dơ bẩn bất kham.

Vì hắn là ma tu, cho nên phải chịu sự đuổi giết của chính đạo. Tu sĩ chính đạo giết chết hắn là đương nhiên, mà nếu hắn dám chống trả lại bị xem như tội ác tày trời.

Chút tình cảm còn sót lại với tông môn đã bị vô số lần đuổi giết bào mòn đến sạch sẽ rồi. Hàn Vũ của hiện tại chỉ còn một trái tim lãnh khốc vô tình, không tin tưởng bất cứ ai, cũng không đặt cảm tình vào thứ gì.

Suy cho cùng, cũng chỉ có người này mới có thể thủy chung từ đầu đến cuối dùng ánh mắt ôn nhu ấy nhìn mình. Nghĩ như vậy, Hàn Vũ lại càng dựa vào người Lâm Mặc.

Mà một trong những lý do quan trọng khiến Hàn Vũ càng muốn huyết tẩy Quy Môn tông, chính là vì nghe tin Vân Tiêu chân nhân bị giam ở Liệt Hỏa sơn. Địa phương đó có bao nhiêu thống khổ, hắn sao có thể không biết. Chỉ có những kẻ phạm tử tội mới bị ném vào đó bị giày vò đến chết. Vậy mà Quy Môn tông lại dám khiến cho sư phụ đi vào chịu đựng những thứ đó.

Đây căn bản là khinh nhờn! Là xúc phạm! Sự tồn tại của sư phụ cũng giống như thánh thần trong lòng hắn, không phải thứ để cho những kẻ này tùy ý quyết định trách phạt!

Sư phụ trấn thủ Quy Môn tông bao nhiêu năm, kết quả chỉ vì hắn lại bị cả tông môn phỉ nhổ, bị xem như sa đọa. Thậm chí còn để cho lưu truyền bên ngoài rằng Vân Tiêu chân nhân tẩu hỏa nhập ma nên làm ra hành động như vậy, mục đích chỉ để cứu vớt danh dự tông môn. Một đám đạo đức giả thối tha như thế, Hàn Vũ nhìn bọn họ làm những chuyện kinh tởm ấy chỉ thấy buồn nôn, hận không thể phanh thây xẻ thịt tất cả những kẻ đó.

Sao có thể không nhận ra đây là do có người ghen ghét nên cố tình đưa ra lời đồn hãm hại thanh danh Vân Tiêu chân nhân. Vân Tiêu chân nhân là tu sĩ Nguyên Anh kỳ duy nhất của Vũ Sa quốc, địa vị cực cao, không có ai dám chống đối. Nhưng phàm là người càng đứng trên cao lại dễ dàng bị ghen ghét. Không nói đến bên ngoài, chỉ trong nhóm trưởng lão của Quy Môn hơn phân nửa từ lâu đã nung nấu ý định bỏ đá xuống giếng rồi, nay chẳng qua là một cơ hội tuyệt hảo mà thôi.

Dĩ nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều như thế, đều đáng chết như nhau. Nhưng Hàn Vũ hắn sẽ vì vài bông hoa nhỏ mà không dọn dẹp sâu bọ tràn ngập sân vườn sao? Châm ngôn của hắn là thà giết lầm còn hơn bỏ sót, cho nên Quy Môn tông khẳng định không tránh được kiếp nạn này.

"Sư phụ, bọn họ không đáng giá cho người bảo vệ. Người không biết trong thời gian qua bọn họ đã làm những gì đâu."

"Ngươi không nghe ta nói sao...!" Lâm Mặc bị khí đến giận, đầu có quả thực choáng váng.

"Những kẻ dám tổn thương ta, ta sẽ trả lại toàn bộ. Mà những kẻ dám tổn thương sư phụ..." Giọng nói của Hàn Vũ càng lúc càng nguy hiểm. "Ta nhất định sẽ trả lại gấp đôi! Khiến họ chết cũng không nhắm mắt!"

Tổ tông của ta ơi! Cứ tiếp tục như vậy người chết không nhắm mắt là ta đó! Lâm Mặc khóc không ra nước mắt, trong lòng thiên ngôn vạn ngữ lại không thể ào ào nói ra.

"Sư phụ cứ từ từ nghỉ ngơi, ngày mai ta lại đến. Nếu người buồn chán có thể xem qua sách, có việc gì cứ lắc chiếc chuông này ta sẽ đến ngay."

Sau khi thả lại một chiếc chuông bạc lên mặt bàn, Hàn Vũ rời khỏi phòng nhanh như cơn gió, trả lại không gian yên tĩnh cho Lâm Mặc.

Tình huống hiện tại không khả quan chút nào. Lâm Mặc gấp đến độ xoay mòng mòng. Làm sao đây, làm sao đây. Hàn Vũ nếu diệt hết toàn bộ Quy Môn tông khẳng định sẽ bao gồm cả Dụ Trăn a! Suy cho cùng y là người tố cáo thân phận ma tu của hắn kia mà!

Trong tiểu thuyết, Dụ Trăn là vô tình ra ngoài rèn luyện nên mới tránh được kiếp nạn diệt môn. Mà hiện tại không trùng khớp thời gian, Hàn Vũ lại có lòng hận thù với Dụ Trăn, khẳng định sẽ nhất quyết không buông tha. Mọi chuyện ngày càng rắc rối, cậu lại bị giam ở đây cái gì cũng không làm được!

"Hệ thống! Làm sao bây giờ?!"

[Bình tĩnh. Quan trọng nhất hiện tại chính là bảo đảm sự sống còn của Dụ Trăn. Y là nhân vật chính của thế giới này, nếu y chết đi thế giới cũng sụp đổ theo. Nhưng chỉ cần y còn sống thì cậu vẫn còn cơ hội xoay người.]

"Tôi biết a! Nhưng phải làm gì đây? Cũng không thể ngồi yên xem kịch đi!" Đột nhiên cậu sáng mắt lên. "Đúng rồi! Tôi còn có thể mua hàng từ thương thành để thoát ra!"

Lâm Mặc tự khen mình là thông minh, lại phát hiện ra không thể nhấn nút giao dịch.

[Cái này... Ký chủ cậu có nhớ tôi từng bảo số lần mua và bán không được chênh lệch nhau quá nhiều không? Từ lúc bắt đầu thế giới này cậu chỉ toàn mua mà không bán, cho nên hết số lần mua rồi.]

Aaaaa!!!! Lúc đó cậu toàn đắm chìm trong cuộc sống chăm sóc tiểu bánh bao, làm gì nhớ tới mấy quy tắc này chứ!!!!

Đúng rồi, chỉ cần đem thứ gì đó đi bán thành công là có thể tiếp tục mua hàng!

Nhưng ngay sau đó, Lâm Mặc đau khổ nhận ra túi trữ vật đã bị lấy đi, mà cho dù không có thì cũng không dùng được linh lực để mở ra. Còn những món trong phòng hoàn toàn không đáng giá, chỉ là vật dụng phổ thông bình thường, không có công năng đặc biệt gì, đem bán cũng chẳng biết đến khi nào mới có người mua.

Mà thứ có giá trị nhất trong phòng này là mấy viên dạ minh châu lại có gắn kết giới bảo vệ, không đến phiên một kẻ mất hết linh lực như cậu đụng vào.

[Hay cứ thử quan sát thêm vài ngày nữa rồi tìm đối sách. Nói không chừng lại có thể nghĩ ra kế hoạch nào đó.]

Đây là lời đề nghị tốt nhất tính tới bây giờ, cho nên Lâm Mặc chỉ có thể nghe theo. Có khi vài ngày nữa được cậu giảng giải cảm hóa, Hàn Vũ sẽ từ bỏ mối hận quyết tâm quay đầu là bờ một lần nữa chung sống hòa bình với tu sĩ chính phái? Tha thứ cho Dụ Trăn không đòi giết y nữa?

Thôi được rồi, mơ đẹp như vậy chi bằng đi mua vé số, tỷ lệ trúng còn cao hơn...

Có điều Lâm Mặc còn chưa kịp quan sát gì, thì biến cố đã xảy ra ngay tối đêm hôm đó.

Thời điểm cậu leo lên giường đi ngủ, còn ôm trăm mối ngổn ngang. Mà chỉ mới hơi say giấc được một lát, Lâm Mặc liền nhận ra có người tiến vào phòng.

Linh lực không thể dùng được nhưng thói quen cảnh giác ăn sâu vào tiềm thức tu sĩ khiến Lâm Mặc nhanh chóng bừng tỉnh. Đáng tiếc cho dù cậu có tỉnh dậy kịp thời cũng không làm được cóc khô gì, còn không bằng ngủ tiếp cho rồi.

Trong bóng tối, mắt thường của Lâm Mặc căn bản không nhìn rõ đối phương. Hắn ta phóng lên giường đè hắn xuống, một tay giữ lấy hai cánh tay của Lâm Mặc đưa lên đầu, tay còn lại nắm ngay cần cổ mảnh khảnh của cậu. Mặc cho Lâm Mặc cố gắng giãy dụa vẫn không có cách nào trốn thoát khỏi bàn tay của hắn.

Là ai? Chẳng lẽ là tên ma tu đáng lẽ nên đi đâm chết cậu trong nguyên tác? Lâm Mặc suýt chút nữa cảm động khóc ra nước mắt. Anh bạn ma tu này thật chuyên nghiệp, chạy đến Quy Môn tông không thấy người còn kiên nhẫn tìm đến tận đây, thật sự khiến cho người lệ nóng doanh tròng.

Bất quá có thể dùng kiếm đâm chết thay vì bóp cổ được không? Khụ, không phải cậu tham điểm năng lượng đâu, nhưng chết vì thiếu dưỡng khí dòm xấu ghê gớm. Thôi được rồi, bị đâm tung tóe máu cũng không đẹp đẽ gì cho cam, nhưng ít ra có điểm thưởng.

Chỉ là khi gió thổi màn cửa bay qua một bên, ánh trăng vô tình hơi lọt qua khe hở thoáng chiếu qua gương mặt đối phương, Lâm Mặc sững sờ không thôi.

Đây không phải là Hàn Vũ sao?! Đột nhiên chơi trò tập kích ban đêm là muốn gì?!

Nhưng ngay sau đó cậu nhanh chóng nhận ra trạng thái của hắn không bình thường. Hay nói đúng hơn, khí tức của kẻ trước mắt này hoàn toàn khác với Hàn Vũ lúc sáng! Có điều cậu vẫn có thể khẳng định đây là Hàn Vũ a!

"Ngươi là ai?!" Lâm Mặc dùng hết sức lực quát to.

Đối phương nhếch mép cười, cúi đầu xuống sát bên vành tai của cậu, khí nóng theo lời nói phả vào tai: "Sư phụ không nhận ra tiểu Vũ sao."

Lời này càng khiến Lâm Mặc khẳng định Hàn Vũ đang trong trạng thái không bình thường! Tiểu Vũ của cậu tuy sẽ có lúc làm nũng, nhưng không bao giờ dùng giọng điệu bỡn cợt gái nhà lành để đi nói với sư phụ của mình!

Chỉ là cậu còn chưa kịp suy đoán trong, bàn tay của đối phương liền không yên phận. Tay hắn lần vào trong lớp áo của cậu, kéo bỏ từng chút một, để lộ ra bờ ngực trắng nõn.

Lâm Mặc không còn là tiểu ngu ngốc ngày nào, nhìn hành động này đã đoán được bảy tám phần ý định của đối phương. Cậu thật sự là bị doạ sợ mà thốt lên: "Ngươi... Mau dừng tay!"

Đối phương không những không ngừng lại, còn to gan lớn mật dùng đầu ngón tay trêu đùa khoả anh đào trên ngực cậu. Khoái cảm cùng xấu hổ đồng thời đánh tới khiến Lâm Mặc hô hấp nặng nề, gò mà đỏ bừng lên.

"Ngươi...! Ngô..."

Khoang miệng bị chiếm đoạt một cách cường bạo, đầu lưỡi Hàn Vũ tấn công vào bên trong, chiếm cứ mọi ngóc ngách như đang đánh dấu lãnh thổ. Lưỡi cậu bị cuốn lấy, không thể chống cự chỉ có thể phát ra tiếng nước chậc chậc dâm mỹ vô cùng.

Khi nụ hôn kết thúc, Lâm Mặc suýt chút nữa cho rằng mình đã chết vì thiếu dưỡng khí. Cậu há miệng cố gắng thở hồng hộc, cả người như mềm nhũn ra, đại não thiếu dưỡng khí trở nên ngây ngốc không hoạt động được.

Hàn Vũ dùng xiềng xích trói chặt cả hai tay Lâm Mặc, khiến cậu không thể kháng cự chỉ có thể bất lực nằm đó, ánh mắt quét nhìn từ trên xuống dưới như đang đánh giá thoả mãn vô cùng. Dưới ánh mắt nóng bỏng của hắn, Lâm Mặc cảm giác như bản thân đang loã thể, vừa tức giận lại xấu hổ vô cùng.

Nhưng hiển nhiên Hàn Vũ không chỉ định dừng lai như vậy. Hô hấp của hắn theo tầm nhìn trượt xuống mà ngày càng nặng nề, cuối cùng không nhịn được liền xé bỏ lớp áo phiền phức. Chiếc áo tội nghiệp của Lâm Mặc không thể kháng cự lại sức mạnh Kim Đan hậu kỳ của Hàn Vũ, đành phải chịu giày vò đánh mất trinh tiết dưới bàn tay ma quỷ của hắn.

Toàn bộ cơ thể của Lâm Mặc được phô bày ra trước mặt, thần sắc Hàn Vũ càng thêm vài phần hài lòng. Hắn cúi người ngậm lấy một bên đầu nhũ, liền ngay lập tức cảm nhận được cơ thể người bên dưới run lên. Như phát hiện được món đồ chơi mới, hắn càng to gan lớn mật dùng đầu lưỡi liếm láp xung quanh.

Lâm Mặc muốn phản kháng, nhưng tay cậu bị trói, miệng cậu lại bị Hàn Vũ dùng linh lực chặn lại, bao nhiêu lời chửi mắng đến cuối cùng khi ra khỏi miệng chỉ còn những tiếng rên rỉ nhỏ vụn.

Hàn Vũ cũng không nhất bên trọng nhất bên khinh, khoả anh đào còn lại liền được tay của hắn "săn sóc". Đầu ngón tay lượn quanh cố tình khiêu khích, chẳng mấy chốc đầu nhũ bên này cũng cứng lên như đá.

"Sư phụ cảm thấy thoải mái không? Ta giúp ngươi càng thêm thoải mái nhé?" Hắn cúi đầu nói nhỏ vào tai Lâm Mặc, giọng điệu đầy tình dục dụ dỗ nói.

Lâm Mặc trợn trắng mắt kháng nghị, nhưng miệng chỉ có thể ưm a không phát ra tiếng nào khác. Hàn Vũ liền vui vẻ nói: "Ta xem như sư phụ đồng ý vậy."

Đồng ý cái rắm!

Bất chấp sự phản đối của Lâm Mặc, Hàn Vũ voi cùng tận tình chăm sóc tiểu Mặc bên dưới. Bị sờ sờ vuốt ve một hồi, Lâm Mặc liền cảm nhận được thứ đó cương lên. Mà Hàn Vũ thấy vậy vô cùng hài lòng, còn mặt dày mặt dạn hỏi: "Sư phụ đây là cũng có cảm giác với ta sao?"

Có nam nhân nào bị sờ sờ đến vậy mà không cương! Nhân vật của cậu cũng chỉ là lãnh đạm, chứ không phải liệt dương a!

Đáng tiếc cái trợn mắt cảnh cáo của Lâm Mặc trong mắt Hàn Vũ chẳng khác gì sư phụ viền mắt đỏ hoe ngước nhìn mình cầu xin, khiến hắn càng thêm không nhịn được, thứ bên dưới lớp quần liền to thêm vài vòng. Hắn cố nhịn xuống, cúi người ngậm lấy tiểu Mặc, tận tình phục vụ.

Đây là lần đầu tiên Hàn Vũ khẩu giao cho người khác, kỹ thuật khẳng định không đặc biệt xuất sắc. Nhưng Lâm Mặc cũng không phải dân sành chơi, được phục vụ thoải mái đến như vậy, chẳng mấy chốc liền buông súng đầu hàng.

Cậu vừa mới bắn xong, chưa kịp thở ra một hơi, phía dưới liền dán lên một vật nóng cực đại. Nghĩ cũng không cần nghĩ, Lâm Mặc thừa sức đoán được cái thứ đồ chơi chết tiệt kia là gì.

"Sư phụ, cho ta vào có được không?" Hô hấp của Hàn Vũ hổn hển nặng nề, giọng nói mang theo cầu khẩn.

Lâm Mặc: "..."

Hỗn đản!!! Nếu ta nói không ngươi sẽ khong vào sao?! Sẽ không vào sao?!!!